Hạo Thiên đăm chiêu suy nghĩ một chút rồi đứng dậy. Trúc Vân cũng tự động tiến bước theo. Chỉ còn Nhược Phong và Bích Vy ( con nhỏ ẻo lả mà Tuyết tỷ gọi ), vẫn còn ngồi lại bên bàn ăn. Hắn nhẹ nhàng vỗ đầu cô ta rồi nói.
“ Nếu Trúc Vân có làm gì thì không được theo hiểu chưa ? Đừng kiếm chuyện với cô gái ban nãy. “
“ Nhưng, … được, em hiểu rồi. “ Cô ta cũng biết một điều, nếu Nhược Phong đã nói như vậy thì chắc cô gái kia không phải là kẻ bình thường. ( Mà là kẻ bất bình thường ~,,~ ) Ánh mắt chợt léo lên những tia giảo hoạt. Cô ta đã có cách báo đáp lại chuyện này là không cần ra mặt. Đợi Diệp Phong đi, Bích Vy liền gọi điện thoại cho ai đó, khuân mặt tràn đầy sự hả hê.
***********************
Diệp Tuyết đưa Lam Nhi đi thay quần áo xong, liền trở về lớp. Nhưng, chưa bước tới cửa cô đã cảm thấy cơn buồn ngủ bỗng ập đến. ( Đây là công thức cơm no coca say = buồn ngủ. Thực ra là rượu say nhưng Tuyết tỷ uống coca nên cho thành vậy ^^ ).Tuyết Nhi đành mạn phép tới phòng y tế để xin thuốc vậy.
Bên trong phòng y tế nồng nặc mùi thuốc khử trùng, chắc vừa mới dọn dẹp lại. Trên chiếc giường bệnh ( đây là thuốc ban nãy Tuyết tỷ nhắc đến) trải ga trắng muốt, cả chiếc chăn mềm mại kia đang quyến rũ cô, ngỏ lời muốn cô ngả lưng xuống. Một con người bình thường như Diệp Nhược Tuyết cô làm sao chống cự lại được lời mời tuyệt vời đó.( Ta tưởng là bất bình thường) Nằm trên chiếc giường êm ái đó, Tiểu Tuyết mở điện thoại ra, bật mấy bài nhạc cổ điển nhè nhẹ cho dễ ngủ.
Trong phòng y tế trống vắng, chỉ mỗi lúc lại nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ, đều đều của Nhược Tuyết. Tiếng nhạc cổ điển đã ngắt từ lâu, giờ là thời gian để cô và Chu Công đi dạo mát, thật thích thú mà. Càng ngủ càng sâu, những giấc mộng đẹp đang tìm đến với cô. Trong mơ, cô thấy mình rơi vào một mỏ vàng, tòan những châu báu ngọc ngà quý giá.Cô nhanh nhẹn cởi chiếc áo khóac bên ngoài, đem hết chỗ vàng bạc đó giấu gọn vào bên trong. Nhưng, khi thóat ra khỏi được cái hang đó thì cô bị vấp ngã, bọc áo đựng chỗ vàng ban nãy đã rơi xuống một cái vực không đáy. Diệp Tuyết khóc không ra nước mắt. Cả người run bần bật khó chịu, bình thường cô khóc sẽ không bao giờ tun rẩy đến mức này.
Tỉnh dậy, hóa ra cảm giác run rẩy ban nãy trong cơn mơ là do chế độ rung của điện thoại. ( Ta đi chết đây T.T ). 5 cuộc gọi nhỡ của Lam Nhi, 2 cuộc của mama và 1 cuộc của Diệp Phong. Màn hình điện thoại hiện 4h30 PM. Lão thiên ơi, đã tan học rồi. Ban đầu chỉ định ngủ 1 tiếng thôi nhưng vì ngủ ngon quá ( hay là bận nhặt vàng trong mơ) mà cô đã ngủ đến lúc tan học luôn rồi. Cô phải nhanh chóng đến võ quán trông nếu không sẽ bị má Lâm cắt mất một hộp kẹo chanh.
Võ quán Diệp gia. Nhược Tuyết ba chân bốn cẳng lao đến đó, còn không kịp thay võ phục. Phanh … Tiếng đạp cửa khiến cả đám người trong võ quán giật mình. “ Ah, đại tỷ đã tới … “ Một tên trong đám đó kêu lên, ngay tức khắc, bọn chúng xếp thành hai hàng ngay ngắn chỉnh tề để đón Diệp Tuyết.
“ Không cần rườm rà. Đến rồi, đến rồi …” Cô vừa thở hồng hộc, vừa nói. “ Mệt chết ta rồi, nước đâu … “ Một cốc nước lạnh mát lịm được đưa tới ngay sau đó, cô uống hả hê không còn một giọt, trong miệng vẫn còn ngậm viên đá nhỏ.
“ Ông … a ới ưa ? “ ( Ông già tới chưa ? “ ) Tiểu Tuyết vừa ngậm đá vừa hỏi. Đương nhiên là bọn đệ tử trong võ quán đã quá quen với cái nói chuyện của Tuyết đại tỷ nên nhanh chóng đáp lại. “ Sư phụ chưa có qua. Nhưng sư mẫu có hỏi qua bọn đệ có thấy tỷ tới hay chưa. “ Vừa thấy nhắc tới má Lâm thì Nhược Tuyết bỗng hoảng sợ. “ Ế ác ươi … nói ế ào ? “ ( Thế các ngươi nói thế nào ? / Sợ mà vẫn còn ăn đá được ^^. )