Làm Sao Để Sinh Tồn Trong Thế Giới Conan

Chương 4.2: Vụ án chấn động Sở Cảnh Sát

Ngón tay lơ lửng trên màn hình, cậu gõ tiếp: 【Sẽ không chết.】

Cậu đã biết trước cốt truyện. Cậu nghĩ. Có lẽ mình có thể thay đổi gì đó.

Matsuda Jinpei từng là nhân vật cậu rất yêu thích, người đã chấp nhận hy sinh vì lợi ích chung. Người như vậy đáng giá có được tương lai.

Cậu bắt đầu nhắm mắt suy ngẫm, nội dung gốc của Conan hiện ra trong đầu cậu như một thư viện, cậu cẩn thận tra cứu thông tin về vụ đánh bom ở sở cảnh sát.

Vị trí đặt quả bom lớn nhất — bệnh viện trung tâm Beika!

Bạn chăm chú nhìn điện thoại, nếu nơi này là một thế giới khoa học, thì địa chỉ IP và thông tin cá nhân của cậu chắc chắn không dễ gì tìm ra. Nhưng đầu tiên hãy thử nghiệm đã.

Cậu vào mạng của thế giới Conan, bỏ tiền thuê một hacker giải mã thông tin cá nhân và định vị IP của bạn. Dù tò mò, nhưng người đó chuyên nghiệp, không hỏi nhiều. Cuối cùng nhắn lại cho cậu: 【Anh trai, cậu đây là muốn tìm người có thể phá giải kỹ thuật cao siêu của cậu hả? Yên tâm đi, không có người phá giải được đâu. Thế nhé.】

Cậu liền yên tâm.

Dù muốn duy trì chút bí ẩn trong truyện tranh, nhưng trong thế giới thực, cậu vẫn nên cố tránh phiền phức (cậu không muốn bị điều tra vì tiết lộ chi tiết về bom), tránh để bất kỳ ai theo dõi hay bị ngộ thương.

Chỉ cần nhảy qua lại quanh mạch truyện chính là được rồi. Trong đầu cậu hiện ra một cái biểu tình (ở bên cạnh nguy hiểm điên cuồng vờn.jpg).

Nghĩ xong, cậu tiếp tục làm việc ở cửa hàng, bắt đầu một ngày kinh doanh.

Buổi chiều, Mouri Ran và Conan đến mua sushi. Cậu nhìn Ran, rồi lại nhìn Conan — một người được giảm giá 30%, người kia lại muốn tăng giá, vậy tổng cộng phải tính thế nào? Thôi vậy, cậu nghĩ, giảm 30% cho cả hai đi. Conan đến thì cũng đến rồi, không thể không cho vào…

Giữa hai vụ án chắc không thể có thêm vụ nào nữa đâu. Cậu tự trấn an mình.

Cậu đưa Ran đến quầy sushi để chọn lựa. Cậu thoáng thấy Conan đang âm thầm quan sát mình, bèn kéo cậu nhóc qua một bên, ngồi xuống hỏi nhỏ: "Sao nhìn anh mãi thế?"

Conan chớp mắt: "Ai nói là tôi nhìn anh chứ?"

Cậu:”......Đổi cậu khác đi, em trả lời nghe biệt nữu* quá đấy.”

(* Biệt nữu: tâm khẩu bất nhất, tức là nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo. Thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.)

Conan: ??

Cậu: “Em phải nói, nhìn anh thì sao?”

Conan: Ha???

Cậu vỗ vỗ bả vai Conan : "… Thôi, không đùa nữa. Có một câu hỏi nghiêm túc này, nhóc…. này." Cậu vốn dĩ định gọi “nhóc thám tử”, nhưng sợ lại làm đối phương kinh hãi. (vốn dĩ Conan đã có chút hoài nghi cùng đề phòng cậu.)

Nhóc? Conan co giật khóe miệng. Cách gọi nghe thật ngượng…

“Em có nghe về vụ án gần đây ở sở cảnh sát không?” Cậu hỏi.

Conan sáng nay vừa nghe Takagi nhắc đến, tất nhiên là biết. Nhưng tại sao đối phương lại trùng hợp hỏi đến? Conan trầm ngâm vài giây rồi trả lời: “A, có nghe nói qua.” Mặc kệ đối phương có hay không đặt máy nghe trộm xung quanh mình, khẳng định trả lời vậy là thích hợp nhất.

“Ngày mai em vẫn đi sở cảnh sát chứ?”

Conan có chút nghi ngờ, nhưng vẫn đáp: “Vâng, cảnh sát Takagi bảo bọn em ngày mai lại đến để hoàn thiện biên bản vụ việc— ở bữa tiệc lần trước.”

“À… Anh hiểu rồi.” Cậu gật đầu đầy nghiêm túc.

Conan:???

Conan không hiểu vẻ mặt nghiêm trọng của cậu, nhưng vẫn tiếp tục suy nghĩ về cuộc đối thoại giữa hai người. Lúc này, Ran vừa vặn chọn xong sushi và chuẩn bị thanh toán.

Cậu cúi xuống nói nhỏ một câu với Conan: “Hôm nay không tính tăng giá đâu, vẫn giảm 30% nhé… Nhưng lần sau có thể sẽ tăng đấy ~” rồi quay lại cười tươi đóng gói đồ và thu tiền cho Ran.

Conan:?? Cái người này?!