Cậu giơ tay chào, tiến lại gần với nụ cười: “Chào anh, anh là Mouri Kogoro đúng không? Nghe danh đã lâu.”
Mouri Kogoro cười lớn: “Ha ha, cũng bình thường thôi, tôi chỉ tương đối xuất sắc thôi.” Sau đó, ông tò mò hỏi, “Cậu là...?”
“À, tôi là chủ tiệm sushi tạm thời dưới lầu văn phòng của anh. Tôi tên là Giang Lai, rất vui được gặp anh.” Cậu chìa tay ra bắt tay với Mouri Kogoro, “Hoan nghênh anh và con gái ghé mua sushi, tôi sẽ giảm giá 30% nhé~”
“Ồ, vậy thì tốt quá!” Mouri Kogoro tỏ vẻ rất cao hứng.
Cậu chào hỏi Ran, rồi ngồi xuống ngang tầm mắt Conan: “Còn em thì sao, Conan? Em mà tới, chắc tôi phải nghỉ bán mất.”
Gì... gì chứ? Conan cười gượng.
Mouri Kogoro và Ran nghe cậu nói thì bật cười, họ nghĩ cậu đang đùa, nhưng thực ra cậu hoàn toàn nghiêm túc. Cậu thật sự không mong có vụ án nào xảy ra ở tiệm sushi.
Conan lúc này đứng gần cậu và nhận ra vẻ nghiêm túc trên gương mặt cậu. Hắn cảm thấy lo lắng — người này rốt cuộc có ý gì đây?
Cậu nói xong thì đứng dậy, vẫy tay chào tạm biệt họ rồi nhìn theo chiếc xe của Mouri Kogoro đi xa dần.
Sau đó, cậu bước vào tiệm sushi, bắt đầu ngày làm việc đầu tiên.
Điều may mắn là, lúc này đầu bếp của tiệm sushi vẫn chưa phải Wakita Kanenori — người bí ẩn có thể là Rum, mà chỉ là một người bình thường tên Shomura Santa.
Cậu ngồi trước quầy, bắt đầu lướt điện thoại và đọc nhanh các chương mới nhất của Thám Tử Lừng Danh Conan. Dần dần, cậu nhíu mày.
Không đúng. Có điều gì đó không giống với những gì cậu nhớ.
Dòng thời gian ở đây có sự xáo trộn.
Ví dụ như, đã có câu chuyện về tình yêu giữa Satou và Takagi ở Sở Cảnh Sát, nhưng Matsuda Jinpei lại vẫn còn sống. Vụ nổ bánh xe quay đáng lẽ chưa xảy ra.
Cậu nhớ rất rõ rằng Satou ban đầu thích Matsuda Jinpei... nhưng ở đây có vẻ như chỉ là sự ngưỡng mộ.
Cậu day day huyệt thái dương, cảm thấy phiền phức. Có lẽ tuyến nhân vật cũng bị xáo trộn. Điều này không phải là tin tốt.
Nếu chẳng may lại xuất hiện một Bourbon hoàn toàn thuộc phe áo đen ( mặc dù ban đầu Aoyama đã thiết lập Bourbon là người của phe đen)... Thôi vậy, cậu nghĩ, tốt nhất là đừng nghĩ tới nữa.
Sau này, nếu Amuro Tooru đến làm việc ở kế bên, gặp mặt không ít lần, có lẽ ở hắn ta làm đồng minh vẫn sẽ dễ chịu hơn.
"Ai? Đổi người rồi à?"
Một giọng nói kéo cậu ra khỏi suy nghĩ, cậu buông điện thoại, ngẩng lên cười: "Chào mừng quý khách ~ Tôi là quản lý tạm thời, chủ tiệm cũ đi du lịch rồi."
Một người đàn ông tóc ngắn xoăn tự nhiên, đeo kính râm, tay trái cầm điếu thuốc, bước vào.
“Xin lỗi, ở đây không được hút thuốc.” Cậu chỉ vào biển cấm hút thuốc trong tiệm.
"À, xin lỗi." Anh ta dụi thuốc, "Cho tôi một phần sushi bắp hotdog. Mang đi nhé."
"Được." Cậu vừa đóng gói vừa quan sát, cảm thấy gương mặt đối phương có chút quen thuộc.
Khi đưa túi sushi cho người đàn ông, cậu hỏi: "Xin hỏi tên anh là gì? Nếu dùng tên thật để đăng ký thẻ thành viên, sẽ được giảm giá ~"
Người đàn ông cười: "Matsuda Jinpei. Làm thẻ thì không cần đâu, tôi không phải khách quen, chỉ đến vài lần tùy hứng mỗi tháng thôi."
Matsuda Jinpei? Đúng là vừa nhắc đã đến. Cậu vẫn giữ nụ cười: "Cảm ơn, hẹn gặp lại lần sau nhé~"
"Ừ, có lẽ vài ngày tới tôi sẽ quay lại." Matsuda Jinpei nhận túi, "Dạo này đột nhiên thấy thích món sushi này."
Tác giả có lời nhắn:
Giả thiết:
Cậu tái sinh ở điểm kết thúc của một chương trong truyện, nghĩa là mỗi khi Conan ra chương mới, cậu sẽ lưu lại ở đây. (Gọi tắt là điểm hồi sinh.)
Dù không thể chết, nhưng cậu cũng không muốn chết, vì đau đớn vẫn là thật.
Hơn nữa, qua tự mình trải nghiệm, cậu phát hiện mỗi lần sống lại, cậu lại mất đi hoặc mơ hồ một phần ký ức về thế giới ban đầu. Cậu lo nếu chết nhiều lần, không chỉ quên đi cốt truyện chính của Conan, mà còn quên mất cả những ký ức của thế giới gốc. Nếu cậu quên mất mình từ đâu đến, có lẽ sẽ chẳng bao giờ trở về được.
Một điều tốt là cậu phát hiện mình nhớ chi tiết cốt truyện Conan ngày càng rõ. Đây là một tin tốt.