9.
Tôi lo lắng không yên vì sợ Bùi Ân đêm đó nhìn thấy tôi, nhưng trên thực tế cũng không có.
Bùi Ân vẫn như cũ làm chuyện của mình, không có một chút bất thường, tôi lúc này mới thả lỏng một chút...
Cách ngày Đoàn Hoài Dương thi đại học chỉ còn có một tháng, theo thời gian trôi qua, tôi cũng theo đó mà khẩn trương gấp bội, nhưng nhưng Đoàn Hoài Dương dường như vẫn ổn.
Khi tôi vừa đến, cậu ta đã nắm lấy tay tôi và bày tỏ vẻ đáng thảm hại.
"Lão sư, hôm nay cô đến muộn tôi chính là rất không vui đó, cô phải dỗ dành tôi mới được".
"Trên đường có chút tắc xe. Đoàn Hoài Dương, cậu đã trưởng thành rồi, không còn là một đứa trẻ nữa".
Tôi nhịn không được liền giảng đạo lý cho cậu ta, nhưng Đoàn Hoài Dương không nghe, đột nhiên đổi chủ đề.
"Lão sư, nếu không thì như vậy đi. Tôi hứa với cô sẽ thi vào đại học A, nhưng cô hẹn hò với tôi được không?"
Cậu ta một tay uể oải ôm đầu, nghĩ đến việc học thì có vẻ không vui. Nhưng lúc này cậu đang sung sức quá nên đột nhiên thẳng lưng lên
"Hãy nhớ rằng, tôi chỉ là giáo viên của cậu thôi".
"Tôi mặc kệ, tôi thi đậu cô liền làm bạn gái của tôi cơ".
Có lẽ cậu ấy muốn có một mối quan hệ cô trò thú vị, có thể cậu ấy cảm thấy tôi phù hợp với sở thích của cậu ấy chăng.
Nhưng dù mục đích của Đoàn Hoài Dương là gì thì tôi cũng không thể đồng ý được.
Một ngày rất nhanh đã trôi tôi ta thu dọn xong đồ đạc liền muốn rời đi, Đoạn Hoài Dương vẫn không bỏ cuộc, tôi đứng cậu ngồi, cậu ta ngẩng đầu im lặng nhìn tôi.
Không biết là ai đẩy cửa mà vào đã phá vỡ sự tĩnh lặng lúc này.
Một cô gái mặc đồng phục học sinh bước vào, đôi mắt cô đỏ hoe vì khóc và cô hét lên đầy lo lắng.
" Hoài Dương, vì cô ấy mà anh chia tay tôi sao?!"
Nhưng tôi lại trầm ngâm mỉm cười, Đoàn Hoài Dương quả thực là già trẻ không kiêng kị.
Tôi là người già rồi, còn cô ấy là người nhỏ bé muốn được dỗ dành.
"Xin lỗi, tôi tan làm rồi. Hai người nói chuyện nhé".
Đoàn Hoài Dương nhíu nhíu lông mày, thở dài, bực bội nói gì đó với cô gái.
Tôi rời khỏi phòng nói lời tạm biệt với mẹ Đoàn, mẹ Đoàn nhìn tình huống trong phòng dường như đã quen từ lâu rồi, bà mỉm cười gật đầu với tôi.
10.
Đêm khuya tôi bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, đầu kia rất gấp, gọi mấy cuộc điện thoại.
"Này, có chuyện gì vậy?"
Là tôi thuê thám tử tư, anh ta nói với giọng run rẩy.
"Có người ở trên xe của Bùi Ân động tay chân, muốn thừa dịp ban đêm người ít muốn tiêu diệt hắn".
Anh ta báo cho tôi một vị trí đại khái, là một con đường vắng người, hắn nói xe của Bùi Ân rất nhanh liền sẽ nổ tung thành từng mảnh.
Tâm trí vô thức của tôi chợt tỉnh táo khi nghe những lời này. Miệng run run khóc lóc nhờ anh gọi cảnh sát đến cứu người. Khoảnh khắc lòng bàn chân tôi chạm đất, chúng không khỏi mềm nhũn.
Tôi chỉ bị đập mạnh xuống đất, nhưng tôi không quan tâm lắm, cố gắng bình tĩnh lại và lao về phía đó.
Cuối cùng tôi cũng đến nơi, thứ chào đón tôi là một ngọn lửa.
Tôi nhìn chiếc xe bị lật trên mặt đất, xăng bị rò rỉ khắp mặt đất, toàn bộ chiếc xe bị bao phủ trong ngọn lửa, ngọn lửa lớn đến nỗi thỉnh thoảng phát ra những tiếng xèo xèo.
Tôi vẫn còn đến muộn, vừa buông ngón tay ra, chiếc điện thoại trong tay tôi lập tức rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Đầu óc chỉ là một tiếng vo ve, thân thể đột nhiên tê liệt ngồi sụp trên mặt đất, giống như cả đời chưa từng rơi nước mắt, tôi cúi đầu, run rẩy ôm đầu khóc đến sắp chết ngạt.
Tôi đến muộn rồi, Bùi Ân, Bùi Ân......
Có một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu, tôi phải đi tìm anh ta.
Tôi đứng dậy, ánh lửa sưởi ấm khuôn mặt lơ đãng của tôi, dù môi và răng nhợt nhạt nhưng tôi vẫn mỉm cười dịu dàng nói:
"A Ân, tôi tới tìm anh, được không?"
Nhắm mắt lại, để lại giọt nước mắt cuối cùng.
Thế giới này thật không vui......
Tôi nghĩ vậy và chạy về phía biển lửa. Ngay lập tức, một lòng bàn tay ấm áp bao phủ bàn tay tôi.
Người đó ở phía sau tôi, đột nhiên ôm tôi vào lòng.
Chính trong khoảnh khắc đó, tôi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mùi tuyết tùng nhẹ nhàng quen thuộc, khiến cho tôi vô cùng yên tâm.
Trong khoảnh khắc, một cảm xúc không rõ nguồn gốc lan tỏa trong l*иg ngực tôi, như thể tôi bị điện giật, tim tôi như đang đập.
Tóm lại, cảm giác hoảng loạn lạc lối đang đập liên hồi trong lòng tôi.
Anh nói.
"Cuối cùng, bắt được em".
Là Bùi Ân.
Cơ thể đông cứng của tôi bị anh đẩy ra, trong lòng đang suy nghĩ nhiều điều muốn nói.
Vốn dĩ tôi sợ Bùi Ân sẽ hoảng sợ trước sự xuất hiện đột ngột của tôi, đồng thời tôi cũng lo lắng Bùi Ân sẽ coi tôi là kẻ nói dối do kẻ địch phái đến.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp tình yêu của Bùi Ân dành cho tôi, anh ấy không hỏi han gì mà chỉ ôm tôi thật chặt.
Khuôn mặt anh vùi vào vai tôi, và tôi cảm thấy anh hơi run rẩy qua lớp quần áo mỏng. Anh ôm tôi thật chặt, như thể sợ tôi lại lần nữa bỏ đi.
Anh dỡ bỏ tất cả phòng bị, đem mặt yếu ớt chỉ dành riêng cho tôi xem vậy.
"Ly Chi, Chi Chi của tôi......"
Tôi nhìn từ xa, người thám tử tư mà tôi đã trả rất nhiều tiền để thuê, anh ta mặc áo phông trắng nhạt, nổi bật giữa một nhóm quần áo đen..
Một nhóm người đứng thẳng bên cạnh anh ta, anh ta cười ngượng nghịu với tôi.
Tôi bị Bùi Ân dùng sức kéo lên xe, anh ấy giữ chặt tay tôi.
Pei Jin đứng thẳng lưng, nhưng bầu không khí vẫn bế tắc, không ai lên tiếng.
Tôi nhìn Bùi Ân, anh ấy không nhìn tôi mà nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Nhưng cơ thể anh thì đã cứng đờ.
Trở lại ngôi nhà mới, Bùi Ân dùng dấu vân tay của mình mở khóa cửa. Căn phòng tối om như thể có rất ít người ở đây. Hoặc có thể người anh thuê đã nghỉ việc.
Anh thấy tôi kinh ngạc nhìn bên trong, ngay cả vào nhà đều động tác đều trở nên chậm chạp, lập tức gấp gáp.
Bùi Ân nhân lúc tôi ngây ngốc kéo tôi vào trong nhà, anh ta nhanh chóng đóng cửa lại, phát ra tiếng động rất lớn.
Tôi không nhìn rõ đồ đạc trong phòng, nhưng anh vẫn không bật đèn, hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp.
Anh bế tôi lên chiếc tủ giày gần cửa nhất, không quá cao, ngồi lên đó tôi chỉ có thể ngang tầm mắt với anh.
Giây tiếp theo trước khi tôi kịp phản ứng, anh đã tóm lấy eo tôi và dùng một tay kéo tôi về phía anh.
Tôi kêu lên, anh liền lợi dụng khoảng trống để hôn tôi. Bùi Ân mím đôi môi mỏng, sau đó chiếm lấy môi tôi và hôn tôi thật cẩn thận.
Có lẽ đã quá lâu rồi, đã quá lâu rồi chúng tôi chưa chạm vào nhau, và tôi cũng không biết nước mắt mình sẽ rơi khi nào. Nhưng tôi đáp lại nụ hôn của anh một cách ngây thơ, và anh càng như vậy ôm tôi chặt hơn.
"Chi Chi, đừng khóc".
Giọng nói của Bùi Ân khàn khàn, dần di chuyển sau đó hôn lên mắt tôi.
Qua ánh sáng mượn từ ngọn đèn đường xuyên qua cửa sổ, tôi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc hiện lên trên khuôn mặt mệt mỏi của anh.
Quả nhiên không thể đạt được quá nhiều, khi tôi mới trọng sinh, tôi chỉ muốn Bùi Ân sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc. Nhưng bây giờ nhìn thấy anh mỉm cười với mình, tôi tự hỏi liệu mình có thể cùng anh sống một cuộc sống ổn định ở một nơi khác hay không.
11.
Những ngày này Bùi Ân chưa bao giờ rời xa tôi nửa bước, anh ấy sợ tôi sẽ lại rời xa anh ấy. Nhưng anh ấy còn phải giải quyết những chuyện khác nữa, sau những lời đảm bảo của tôi nhiều lần, anh ấy vẫn ra đi mà không hề an tâm.
Ngay cả Mặt Trời Vàng luôn thích chơi đùa cũng luôn đi theo phía sau tôi, vẫy đuôi cầu xin được tôi vuốt ve.
Nhưng luôn có người không thể ngồi yên.
Khi tôi gọi điện thoại cho mẹ Đoàn đề nghị rằng tôi không thể giúp Đoàn Hoài Dương làm bài tập về nhà nữa, mẹ Đoàn không vội, và tôi cũng vậy
Đoàn Hoài Dương lo lắng, liều mạng gọi điện cho tôi, không những thế còn đổi số, nhưng tôi cũng không trả lời.
Nhưng tối nay anh ấy lại gọi cho tôi khi tôi đang tắm, đúng lúc Bùi Ân quay lại. Bùi Ân ngay lập tức trả lời điện thoại.
"Ai vậy?"
Đoàn Hoài Dương gần như hét lên và chất vấn Bùi Ân.
"Anh là ai vậy?! để cho Ôn Ly Chi nghe điện thoại!"
Bùi Ân nghe là thanh âm của một người đàn ông, hơn nữa thanh âm dị thường quen thuộc, lập tức thay đổi khuôn mặt.
"Đoàn Hoài Dương?"
Tôi cũng nghe thấy giọng nói của cậu ta ở đầu bên kia, mắng tôi một cách khó chịu, như thể cậu ta đang lo lắng.
"Ôn Lệ Chi mới tới đây có mấy ngày mà hai người đã liền nối kết quan hệ rồi sao?! Ôn Lệ Chi, cô hãy nói đi. Cô có năng lực che giấu đàn ông, nhưng lại không có năng lực nói chuyện đúng không?"
Bên kia truyền đến một loạt tiếng phàn nàn, Đoàn Hoài Dương còn chưa kịp nói xong, Bùi Cẩn đã ấn cúp máy, chặn số.
"Thật là ồn ào".
Tôi và Bùi Ân dường như đã quay trở lại ngày xưa. Nhưng nhìn vẻ mặt anh mỗi ngày về nhà, tôi biết anh chắc chắn đang gặp rắc rối.
Thời điểm băng đảng ma túy bắt cóc đã rất gần, nhưng tôi rất tò mò liệu chúng có bắt cóc La Tranh Vãn như trước không?
Cốt truyện đã thay đổi rất nhiều với sự xuất hiện của tôi.
Tôi đã nói chuyện vui vẻ với Bùi Ân, tôi nói với anh ấy rằng tôi muốn rời khỏi đây cùng anh ấy và sống một cuộc sống bình thường ở một thành phố nhỏ.
Bùi Ân đồng ý với tôi, nhưng anh ấy nói rằng anh có rất nhiều người dưới quyền. Anh phải bàn bạc mọi chuyện và đưa tôi đi ngay khi mọi việc đã thu xếp xong.
Nhưng gần đây ngày nào anh ấy cũng tỏ ra buồn bã, điều này khiến tôi hơi lo lắng.
12.
Trương Ý sau khi không biết lần thứ mấy khuyên can Bùi Ân ở lại cuối cùng đã từ bỏ.
"Ông chủ, tôi......"
"Cậu xử lý việc bàn giao đi, những việc này tôi sẽ giải quyết".
Gần đây xảy ra không ít vụ án buôn người, bởi vì còn liên quan đến hành vi vô nhân đạo như bán hàng, cảnh sát bên kia sát rất chặt.
Bùi Ân luôn rất nghiêm khắc đối với vấn đề này, nhưng anh ấy dường như quên mất rằng quận Tây và quận Bắc có người mới, đặc biệt là quận Tây rất ồn ào.
Nhưng có nhiều điều khiến anh bận tâm, băng đảng ma túy ở quận Đông cũng bắt đầu ra tay.
Bên kia, La Tranh Vãn, người vừa được thăng chức, đang ngồi trên ghế văn phòng như thể mất hồn.
Những vụ bán lại nội tạng và bỏ rơi trẻ nhỏ một cách tàn nhẫn rất phổ biến gần đây đã bị chính quyền trấn áp và không còn thịnh hành.
Thậm chí, lãnh đạo cấp trên còn ra chỉ thị cho cô điều tra, bắt giữ ngay kẻ cầm đầu và đồng phạm. Nhưng bây giờ tất cả bằng chứng đều chỉ ra những người dưới bốn khu phố của Bùi Ân.
Có lúc cô đang nghĩ, mình có nhục bộ đồng phục cảnh sát vinh quang này không, làm cảnh sát làm sao có thể mềm lòng.
Nếu Bùi Ân thực sự dính líu đến buôn người, cô nhất định sẽ cố gắng hết sức để bắt giữ anh ta.
Không phải vì hận hắn mà là vì đột nhiên tỉnh ngộ.
Nghĩ đến tất cả những hành vi mình đã làm trước đây, cô không khỏi tự chửi rủa mình trong lòng.
13.
Trong nhà máy cũ bị bỏ hoang, bên cạnh Bùi Ân bị bao vây bởi vài chàng trai cưỡi ngựa.
Mã Tử lấy lòng đưa một điếu thuốc, nhưng bị Bùi Ân từ chối.
Khi Tưởng Trì Húc bước vào cửa, hắn nhìn Bùi Ân, người chỉ có vài người phía sau, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Hắn biết Bùi Ân tới đây để chất vấn hắn, nhưng hắn không sợ.
Người ta nói rằng bê con mới sinh không sợ hổ, Tưởng Trì Húc đã thể hiện nó một cách sống động nhất có thể. Hắn không để Bùi Ân vào mắt.
Cho đến phía sau đám ngựa nhao nhao tập trung đến phía sau Bùi Ân, hắn mới bị hai gã cường tráng đầy sẹo ép chặt, hắn mới hoảng hốt.
Người bên dưới rất biết nhìn sắc mặt, cũng không chút khách khí với vị lãnh đạo mới nhậm chức này.
Cho đến khi hắn bị đánh sắp ngất đi, Bùi Ân mới chính mắt nhìn hắn.
"Chuyện gần đây nhất, mày làm?"
Giọng nói của anh ta lạnh lùng đến mức nghe như quỷ từ địa ngục, có thể dễ dàng bị gϊếŧ.
Ngay lúc đó, cánh cổng bỏ hoang dễ dàng bị cạy ra. Cảnh sát cầm súng mặc đồng phục cảnh sát đặc biệt màu đen tràn vào một cách có trật tự.
Người khiến người ta quen mắt nhất là nữ cảnh sát tư thế duyên dáng kia, là La Tranh Vãn.
Cô giơ súng lên, nhắm vào chỗ ngồi ở chính giữa Bùi Ân, uy hϊếp để cho anh không được động.
Các cảnh sát đặc nhiệm quét qua hình ảnh hiện trường, người quỳ ở trung tâm bị đánh bất động, giống như sắp chết.
Nếu như là trước đây Bùi Ân sẽ không ngoan ngoãn phục tùng, nhưng hắn giờ phút này lại phiền muộn xoa trán không nói một lời bị mang đi.
Không thể để lại tiền án, cô nghĩ như vậy.
Nhưng trên thực tế, Bùi Ân không hề sợ hãi. Hắn một mình bị đưa đến phòng thẩm vấn, cùng La Tranh Vãi ngồi đối diện nhau.
"Đã lâu không gặp, Bùi Ân".
Anh không nói gì.
La Tranh Vãn đã quen với bộ dạng này của hắn, cũng không tức giận, tiếp tục hỏi.
"Buôn người, buôn bán nội tạng. Là anh làm phải không?
Lần này hắn lên tiếng.
"Không liên quan gì đến tôi, người kia cô không phải mang về sao?"
Trong thời gian sau đó, La Tranh Vãn cũng không cạy ra cái gì từ miệng anh.
Nhưng nhóm người dưới quyền của anh lại khiến cô rất tức giận, họ kiên quyết nói rằng Bùi Ân không liên quan gì đến vụ án này, ngay cả Tưởng Trì Húc, người bị đánh gần chết, cũng tự mình làm điều đó.
Trong cơn tuyệt vọng, đồn cảnh sát đã thả Bùi Ân.
Nhưng Bùi Ân không nghĩ tới chính là, người đến đón hắn lại là tôi.
Gió đêm hơi mát nên anh cởϊ áσ khoác quấn quanh người tôi, nghiêm túc nói với tôi.
"Không có lần sau, xử lý xong chúng ta sẽ rời đi."
Trên mặt trắng bệch của tôi xuất hiện một nụ cười, cùng với khung cảnh đường phố náo nhiệt của giao thông, tôi và Bùi Ân cứ từ từ bước đi như vậy.
14.
Bên kia khu vực phía đông bắt đầu kích động.
Thủ lĩnh băng đảng Vương Thụy Xương kết nối điện thoại, bên kia như có như không nói gì, lông mày dài của Vương Thụy Xương đột nhiên giãn ra, móc khóe miệng cười khúc khích như có như không.
Hôm nay, trước khi thức dậy, Bùi Ân đã hôn lên trán tôi như thường lệ. Không hiểu sao tôi lại ngại ngùng nằm trong chăn không dám lên tiếng.
"Chi Chi, đợi tôi xử lý xong việc cuối cùng, chúng ta sẽ đi. Được không?"
"Được".
Tôi gật đầu.
Sau khi Bùi Ân thu dọn xong tất cả rời đi, mẹ của Đoạn Hoài Dương lại gọi điện thoại đến đây.
Trong lòng tôi đoán là Đoàn Hoài Dương lại gây chuyện, nhưng xét đến người gọi là mẹ Đoàn, tôi vẫn nghe máy.
"Tốt a, Ôn Ly Chi, tôi gọi cho cô mấy trăm cuộc điện thoại vô không nghe, mẹ tôi một cuộc điện thoại cô liền nghe?!"
Không ngờ đầu kia là Đoạn Hoài Dương, tôi hỏi với giọng nói khàn khàn vừa mới thức dậy.
"Cậu có việc gì không?"
"Tôi đến để nói cho bạn biết, tôi đã thi xong kỳ thi tuyển sinh đại học, tuyệt đối chắc chắn sẽ vào đại học A. Cô nhanh chóng chia tay với Bùi Ân! Đừng quên cô là bạn gái của tôi!"
Tôi im lặng, qua màn hình, tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt Đoàn Hoài Dương với cái đuôi dựng lên và giọng nói vang tận trời xanh.
"Lão sư, đừng tưởng rằng cô trốn đi tôi không tìm được cô, cô ngươi phải chịu trách nhiệm với tôi."
Cậu bỏ đi sự cáu kỉnh ban đầu và quay lại với thái độ trêu chọc thường ngày.
"Chúc mừng."
Tôi chúc mừng cậu ta rồi cúp máy.
Đoạn Hoài Dương đối diện nhìn điện thoại đã cúp, tức giận ngồi dậy khỏi giường.
Bởi vì tôi đến thế giới này bị hiệu ứng bướm ảnh hưởng, nên tôi không biết vụ bắt cóc ở kiếp trước khi nào sẽ được thực hiện.
Nó có thể đã bị xóa bỏ, hoặc cũng có thể đang âm thầm chuẩn bị.
Vì bảo đảm tất cả mọi người đều an toàn, tôi như có như không nói qua chuyện này với Bùi Ân, Bùi ÂN cũng chỉ là nói câu tôi đang xử lý, không cần lo lắng.
Tôi còn gọi điện thoại cho La Tranh Vãn của cục cảnh sát, giữa các dòng tiết lộ rằng cô ấy có thể gặp phải chuyện bất trắc, La Tranh Vãn rất thông minh hẳn là có thể hiểu được.
Nhưng hôm nay tôi cảm thấy rất bối rối, như không thể thở được nữa.
Tiếng chuông cửa đột ngột khiến tôi càng sợ hãi, tôi là người duy nhất ở nhà, sáng nay Mặt Trời Vàng cũng bị người nuôi dưỡng dắt đi dạo bên ngoài.
Cho đến khi người kia lên tiếng trước đó, thân thể của tôi đều là căng thẳng.
“Lão sư, tôi biết cô ở bên trong".
Lên tiếng là Đoạn Hoài Dương, trái tim treo cổ của tôi cuối cùng cũng buông xuống.
Tôi mở cửa, Đoàn Hoài Dương một đầu tóc đỏ thật sự đâm thẳng vào mắt tôi, nhưng anh ta lại đắc ý nhìn tôi.
"Có đẹp không, cô thích không?"
"Sao cậu tìm được ở đây?"
"Điều đó không khó".
Cậu đột nhiên kéo tôi vào lòng cậu ta, nhưng chỉ vài giây là tôi tìm cách thoát ra.
"Lão sư, mấy ngày nay tôi rất nhớ cô, cô để cho tôi ôm một chút được không?"
Tôi nhìn quầng đen dưới mắt anh, rồi nhìn khuôn mặt mệt mỏi nhưng vui vẻ của cậu, tôi từ chối.
"Đoàn Hoài Dương, tôi đã có bạn trai, chúng tôi sắp lấy được giấy chứng nhận, không biết mục đích của cậu đến quấy rầy tôi là gì, nhưng hiện tại cậu có thể thay đổi mục tiêu."
Đoàn Hoài Dương không thể tin nổi nhìn tôi, như thể tôi đang giễu cợt anh ấy vậy
"Ôn Ly Chi, cô mới cùng Bùi Ân quen biết mấy ngày liền phải lấy giấy chứng nhận, cô coi tôi là kẻ ngốc sao?"
Càng nói, giọng anh càng trầm, thậm chí còn cảm thấy xấu hổ.
Vành tai Đoàn Hoài Dương vốn đã đỏ bừng, nhưng bề ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh.
"Tóm lại, cô chờ tin tức thi tuyển sinh đại học của tôi là được rồi. Còn nữa, đừng lấy Bùi Ân lừa dối tôi nữa!"
Tôi chưa kịp nói gì thì anh đã bất cẩn chạm vào đầu tôi rồi tay trong xe bước vào xe.
Tài xế trong xe nói
"Đã lâu không thấy thiếu gia như vậy."
15.
Đến nửa đêm, tôi vẫn chưa đợi được Bùi Ân trở về.
Tôi gọi cho anh ấy không dưới mười lần, ngay từ lúc bắt đầu không ai trả lời đến lúc đối phương phía sau đã tắt máy.
Toàn bộ trái tim tôi treo lên, mỗi lúc mỗi khắc đều nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
Cho đến khi một cuộc điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi nhấc máy ngay.
"Là Ôn Ly Chi sao, Ôn tiểu thư?! Sếp... sếp đang ở bệnh viện. Ngài lại đây xem xem."
Người kia nói rất khéo léo, nhưng tôi đã đoán trước được kết cục xấu nhất nên giả vờ bình tĩnh hỏi vị trí bệnh viện.
Sau khi biết vị trí bệnh viện, tôi lấy áo khoác, mở cửa rời đi.
Những gì chào đón tôi là một vài người đàn ông to lớn với khuôn mặt dữ tợn, đôi vai rộng và cánh tay to lớn.
Họ cầm bao tải trên tay và tôi đặt người đàn ông bất tỉnh lên xe, hét lên những lời tục tĩu.
"Nếu thằng khốn Bùi Ân này đã làm đến mức này, đừng trách tao tàn nhẫn!"
"Vẫn là lão đại đầu óc thông minh, từ Tưởng Trì Húc kia lấy được tin tức".
Khi tôi tỉnh táo đã mất đi cảm giác phương hướng, chỉ cảm thấy có người thô lỗ khiêng tôi.
Dần dần, tôi nghe thấy tiếng nước, tiếng sóng vỗ mạnh vào bờ.
Tôi đoán tôi đã trở thành nữ chính của vụ bắt cóc.
Vừa mới xuống thuyền không lâu, tôi liền nghe được tiếng bước chân dồn dập, rất nhiều người chạy đến nơi này.
"Bùi Ân, làm theo lời lão tử nói, nếu không người của mày sẽ phải chịu thay mày đấy".
Tôi hối hận vì đã từ chối yêu cầu ban đầu của Bùi Ân là để cấp dưới của anh bên cạnh tôi. Nhưng bây giờ không phải là lúc hối hận.
Người đó dùng gậy gỗ đập mạnh vào lưng tôi, cố gắng làm cho tôi phát ra âm thanh để chứng minh bản thân tôi đang ở trong tay chúng.
Nhưng tôi nghiến răng và không nói một lời.
Người đàn ông lo lắng, thấy tôi im lặng, hắn ta thô bạo kéo chiếc bao tải đang bọc tôi ra.
Ánh mắt tôi chợt trong trẻo, ngồi trên ván thuyền, nhìn Bùi Ân đang đứng trên bờ, nở một nụ cười gượng gạo.
Bùi Ân dường như sắp bùng nổ, tính cách điềm tĩnh ban đầu của anh ấy vào lúc này đã hoàn toàn biến mất. Tôi lắc đầu với anh ấy, nhưng anh ấy không nhìn tôi.
"Mày đây là đang muốn làm gì? Vương Thụy Xương, mày cũng thật là can đảm..."
Đôi mắt anh đầy mong đợi, giống như một con sói sắp bắt được con mồi.
Thật không may, bây giờ tôi lại là con mồi. Vì vậy Bùi Ân không dám cử động.
Vương Thụy Xương đột nhiên nở nụ cười, trong đáy mắt không che được cười nhạo và đắc ý.
"Bùi Ân, mày cũng có ngày hôm nay a......Mày bộ dạng không xem ai ra gì bây giờ đâu rồi? Nếu không phải mày trấn áp khu Đông của tao, liệu tao có phải bán ma túy kiếm tiền không?! tất cả là do mày, tất cả là lỗi của mày!?"
Vương Thụy Xương sắc mặt giống như uống quá nhiều, đều là do lạm dụng ma túy, hắn hoài niệm nhìn về phía biển xa, trong mắt tràn đầy hoang vắng.
Hắn ta nháy mắt với cấp dưới của mình, người này lập tức lấy ra một chiếc hộp và mở nó một cách khẩn thận.
Đó là ma túy và thuốc tiêm.
"Hộp thuốc phiện này, mày và cô ta, phải chọn một cái chứ?. Bùi Ân, mày chọn đi? "
16.
Vương Thụy Xương hồi lâu mới cảm thấy vui mừng, nhưng Trương Ý và mọi người đằng sau Bùi Ân đều cố gắng khuyên can anh.
Anh tiến về phía trước hai bước, Vương Thụy Xương lập tức vỗ đầu thuộc hạ nói: "Hãy cho ông chủ Bùi của chúng ta một liều đi!"
Người của hắn lúc này mới vội vàng dẫn Bùi Ân lên thuyền.
Tôi vùng vẫy, mái tóc rối bù dính vào mặt, tôi lắc đầu tuyệt vọng và hét lên
"Bùi Ân, không được! Nếu anh dám, tôi sẽ hận anh cả đời!"
Người của hắn lập tức tát tôi một cái, đầu tôi lập tức choáng váng.
Bùi Ân nhất quyết đi theo con đường riêng của mình, nhất quyết phải đi một con đường đến cùng. Anh ấy an ủi và mỉm cười với tôi, giây tiếp theo sắc mặt lạnh lùng vô cùng.
"Tao có thể tiêm thuốc, nhưng mày phải thả cô ấy ra".
Vương Thụy Xương sảng khoái đồng ý, lập tức bắt đầu thúc giục.
"Lão đại, mời?"
Bàn tay xinh đẹp của Bùi Ân cầm ống tiêm lên, nhanh nhẹn đâm vào người mình.
Ngay tại hắn sắp sửa đâm lên người, ta đột nhiên đứng dậy, muốn nhảy xuống biển, dứt bỏ ý nghĩ của Bùi Ân.
Bùi Ân nhìn cử động của tôi và hét lên mất kiểm soát, nhưng người đàn ông to lớn dưới quyền Vương Thụy Xương nhanh chóng đẩy tôi xuống đất, ngăn cản tôi di chuyển.
"Bùi Ân, đừng......"
Bùi Ân thở phào nhẹ nhõm, sợ tôi nảy sinh tâm tư nên nhanh chóng tiêm xong.
Vương Thụy Xương hài lòng nhìn Bùi Ân, không lâu sau, Bùi Ân cảm thấy cơ thể mình bắt đầu khác lạ.
Khô miệng, nhịp tim chậm, tim đập nhanh không yên, buồn nôn rất muốn nôn.
"Bùi Ân, anh cảm thấy thế nào, Bùi Ân?....Tất cả là tôi, tất cả là vì tôi ".
Người của Bùi Ân đã gọi cảnh sát nhưng cảnh sát đến muộn.
La Tranh Vãn cầm súng nhìn cảnh tượng kiếp trước của cô, trong lòng dấy lên cảm xúc.
"Không được động đậy, mau thả con tin, chúng tôi sẽ khoan dung xử lý!"
Hắn và những người anh em bên dưới đều điên cuồng.
Hắn lấy từ trong túi ra một thứ tương tự như tay cầm và mỉm cười đưa cho Bùi Ân.
"Mày đoán xem, đây là cái gì?"
Bùi Ân tỏ vẻ khó tin và có vẻ như sắp gϊếŧ anh ta.
"Đoán đúng rồi, gao đã cài đặt bom trên thuyền. Bùi Ân, đừng trách tao không giữ lời hứa, đây là do mày tự chọn......Tất nhiên mày không có lựa chọn thứ hai ".
Những người trên thuyền này đã sẵn sàng chết, Vương Thụy Xương là một kẻ điên và đã bị dồn vào chân tường.
"Bình tĩnh, chúng ta có thể thương lượng bất cứ điều kiện nào!"
La Tranh Vãn nhìn cảnh sát lặng lẽ ẩn nấp dưới nước, an ủi nói:
Bùi Ân muốn thừa dịp hắn không chú ý đoạt lấy đồ vật trong tay, Vương Thụy Xương lại sớm đã đoán trước được bước đi này.
Hắn cười ấn nút bấm, trong nháy mắt tiếng nổ lớn quét qua toàn bộ mặt biển.
Bùi Ân ở giây cuối cùng ôm tôi, đem tôi đẩy xuống biển.
Tôi nhìn anh ấy bị dư động của quả bom tác động đến mặt biển xa hơn, tim đập thình thịch, liền ngất đi.
17.
Cảnh Bùi Ân cứu tôi cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, khiến tôi sợ hãi muốn tỉnh lại.
Cô y tá tình cờ đến thay băng, nhìn tôi mỉm cười nói sau khi tôi tỉnh dậy.
"Bệnh nhân cô tỉnh rồi?"
"Bùi Ân đâu? Bùi Ân đâu?!"
Tôi nắm lấy cánh tay cô y tá, giống như nắm lấy cây lúa cứu mạng cuối cùng.
Y tá xấu hổ nở nụ cười, lắc đầu biểu thị mình không biết.
Sau đó, Trương Ý ôm một bó hoa đi vào phòng bệnh của tôi.
"Chào cô Ôn. Tôi là Trương Ý, trợ lý của ông chủ."
Hắn khiêm tốn hướng tôi cười cười, tôi mím chặt đôi môi khô khốc, trên mặt mang theo hai hàng nước mắt.
Trương Ý vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy người phụ nữ mà ông chủ không thể quên này.
Ông chủ mơ hồ tiết lộ, mấy năm trước Ôn tiểu thư căn bản không chết, mặc dù vẫn không rõ cái chết đột ngột của Ôn tiểu thư là chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không hỏi thêm.
Đây là chuyện riêng của ông chủ nhà mình, người làm cấp dưới này không có quyền hỏi.
"Bùi Ân ở đâu?"
Tôi nhìn anh ấy với đôi mắt đờ đẫn, như thể anh ấy đang đọc thông báo cuối cùng.
"Xin lỗi... tạm thời vẫn chưa tìm được ông chủ..."
Hắn lại đổi chủ đề.
"Bác sĩ nói Ôn tiểu thư bị chấn động nhẹ và tổn thương da thịt, cộng với sợ hãi quá mức, may mắn là không bị tổn thương nội tạng, chữa trị vài ngày là được rồi".
Nhưng tôi không thể nghe được nữa.
Rõ ràng sự thật tàn khốc như vậy đã được đặt ra trước mắt tôi đẫm máu, nhưng phản ứng đầu tiên của tôi không phải là khóc mà giống như một cơn bão thầm lặng hơn.
Tôi lặng lẽ chấp nhận cái chết của anh.
Mấy ngày sau khi tôi xuất viện, tôi rời khỏi thành phố này, tôi đã từng hẹn với Bùi Ân là sẽ đến thành phố H, nhưng bây giờ chỉ có tôi là vội vàng một mình.
Có đôi khi, tôi cũng sẽ sinh ra ý niệm tự sát, có thể nghĩ đến câu nói cuối cùng của Bùi Ân trước khi chết, tôi lại lưỡng lự.
Anh nói với tôi.
"Hãy sống thật tốt".
18.
Tôi mở một cửa hàng thú cưng ở một thành phố nhỏ.
May mà còn có Mặt Trời Vàng luôn ở bên tôi, nó luôn luôn vây quanh tôi giống như là biết được cái gì chuyện buồn của tôi, cố gắng muốn làm cho tôi trở nên vui vẻ.
Nhưng nó luôn đánh nhau với lũ chó trong cửa hàng, và tôi luôn cảm thấy chúng đã lấy đi tình yêu của tôi dành cho nó.
Tôi không biết nên cười hay nên khóc.
Mới chuyển đến đây không lâu, Đoàn Hoài Dương đã tìm thấy tôi. Lần đầu tiên cậu ấy kéo tôi vào vòng tay, lần đầu tiên tôi không vùng vẫy.
Cậu nhìn thấy vậy lập tức cười nói.
"Làm sao, nhớ tôi, nghĩ tới tôi mà còn dám chạy?"
Nhìn tôi không nói một lời, lúc này cậu mới chú ý, lúc này khuôn mặt tôi đã sớm đầy nước mắt.
Chỉ là một cái ôm, phòng tuyến trong lòng tôi lại lập tức sụp đổ, tôi bất chấp hình tượng mà khóc lớn lên, khóc đến khi co giật cũng không dừng lại.
Đoàn Hoài Dương lúc này mới chú ý đến sự bất thường của tôi, nhưng cậu ta không nói gì, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Sau khi tôi bình tĩnh lại, cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt thương hại và nói: "Chuyện gì vậy?"
Tôi không nói gì cả, tôi chỉ nói cảm ơn.
Cậu ta lại nói tiếp.
"Là bởi vì, Bùi Ân sao?"
Đoàn Hoài Dương chỉ nghe nói tới anh, cũng không biết chi tiết.
Cậu ta không hiểu tại sao tôi lại yêu một người đàn ông tôi chỉ gặp có vài lần.
Lúc đầu cậu ấy không tin, nhưng khi thấy tôi khóc khiến cậu ấy đau lòng, thì cậu ấy đã tin.
"Cậu đi đi".
Tôi quay người đi vào phòng.
Đoàn Hoài Dương không có bỏ cuộc, mà là ngày này qua ngày khác năm này qua năm khác có thời gian liền đến tìm tôi.
Cậu ấy được nhận vào trường đại học A, gần thành phố nhỏ này đến bất ngờ, bất cứ khi nào có thời gian cậu ấy đều đến gặp tôi.
Có lẽ chính cậu cũng không nhận ra rằng mình kiên trì đến không ngờ.
Trước đây cậu không dám nghĩ đến điều đó.
Tôi vẫn từ chối cậu ta như mọi khi, không chút thương tiếc.
19.
Cứ như vậy, qua hai năm.
Khi tôi tiếp người khách cuối cùng vào buổi tối, bóng dáng cao lớn lại che khuất tầm nhìn của tôi.
"Đoàn Hoài Dương, tôi đã nói cho cậu biết, chúng ta không có khả năng."
Hôm nay cậu t đã thay quần áo, nhưng tôi đoán đó là cậu ta mà không cần nhìn mặt.
Ngoài hắn ra còn có thể có ai?
Mặt Trời Vàng, đang đánh nhau với con chó trong nhà, cũng từng bước một bước nhỏ chạy ra ngoài.
Hôm nay nó có chút kỳ lạ, luôn lo lắng không yên ở chỗ đó xoay vòng. Sau đó cẩn thận đến gần người đàn ông, sủa hai tiếng bắt đầu cắn chân quần của cậu ta.
Thân thể gầy gò của người đàn ông vây quanh tôi, tôi vặn vẹo phản kháng, vừa định mở miệng, anh ta nói
“Chi Chi, tôi nhớ em quá......"
Anh dời môi sát vào tai tôi đến cổ, khiến tôi ngứa ngáy.
Tôi sững người, đưa mắt nhìn vào mặt anh, rồi ôm anh và khóc thật lớn.
"Tôi biết mà, tôi biết mà...A Ân, anh chưa chết."
Miệng tôi cứ lặp đi lặp lại, song, cơ thể bắt đầu run lên.
Bùi Ân ôm lấy tôi, như muốn hòa tôi vào trong xương tủy.
Anh ấy đã gầy rất nhiều, anh ấy nói
"Xin lỗi, là tôi đến muộn".
Anh ấy hôn tôi, nước mắt lưng tròng.
Bùi Ân cho biết anh đã được đưa vào trung tâm cai nghiện ma túy kể từ khi được cảnh sát giải cứu.
Phục hồi chức năng giống như một canh bạc lớn và một số người đã chết vì nó. Anh ấy sợ mình không thể sống sót nên đã cầu xin La Tranh Vãn tiết lộ tin tức rằng anh ấy đã chết.
Tin vui là cuối cùng cảnh sát đã phát hiện ra rằng đây thực chất không phải là thuốc phiện mà là hàng giả xen lẫn nửa sự thật. Anh muốn tôi tìm một cuộc sống hạnh phúc khác nhưng anh cũng đánh giá thấp tình yêu tôi dành cho anh.
Đoàn Hoài Dương lần nữa tìm tới cửa thời điểm tôi cùng Bùi Ân đã nhận chứng nhận, trong mắt hắn mang theo không cam lòng, không hiểu mình thua ở đâu.
Sau đó cậu ta không đến tìm tôi nữa, ở nhà kế thừa công ty của cha anh ta, trở thành tổng giám đốc, công ty càng làm càng trở nên tốt hơn.
Cậu đã thay đổi tính tình ngang ngược, vô tư trước đây nhưng thật khó để tìm được người phụ nữ mình thích nữa.
Cậu biết rằng những ngày đó sẽ không bao giờ quay trở lại.
Sự nghiệp của La Tranh Vãn đã đạt đến một tầm cao mới, vài năm sau, cô đã tìm được vận mệnh của mình và có được tổ ấm riêng cho mình.
Tôi thường hỏi Bùi Ân có từng nghĩ tới hối hận không, hối hận lúc trước đã buông bỏ tất cả và cùng tôi rời đi.
Anh ấy ôm đứa bé trong lòng, nhìn vào mắt tôi và nói
"Sau khi em tôi ta đã nghĩ qua vô số lần, vô số lần nghĩ qua nếu như có thể, tôi nguyện ý dùng những gì mình có được để chuyển đổi em trở về."
Rõ ràng, điều ước của tôi đã thành sự thật. Phải không?
Tôi nhìn sự dịu dàng trong mắt anh ấy. Tôi nghĩ, chúng tôi cứ tiếp tục cả đời đi.
(Hoàn.)