Chương 8
Cả căn biệt thự nhà họ Trịnh bỗng chốc hoá thành nơi bí ẩn mà mọi người đồn nhau là có Ma nay lại rầm rộ trở lạiKhi thi thể cô Thảo được phát hiện,1 phần thịt vẫn còn nguyên vẹn và không có dấu hiệu bị phaan huỷ
Cảnh sát đến làm nhiệm vụ khám nghiệm tử thi,tôi thì vẫn tay nấm lem đất mà ngồi sụp hẳn xuống.
Có bao giờ bạn cảm nhận được như có ai đang theo dõi bạn không?Có thể sẽ có đấy,hãy quay lại đằng sau xem
Như phản xạ tự nhiên,tôi quay đầu lại,hình ảnh bà Lan đứng lấp bên cạnh hàng rào gần lối đi của sân sau đang nhìn tôi chằm chằm.Ánh mắt oán hận nhìn như muốn gϊếŧ chết tôi đến nơi vậy.Tôi cứ thế ôm đầu mà sợ hãi lùi lại
Bà Trương như thấy biểu hiện khác lạ của tôi liền nhanh chóng chạy đến hỏi thăm.Từ khoảnh khắc đó tôi nhìn đâu cũng thấy bà Lan,rồi tiếng cười,tiếng nói man rợn cứ ám chỉ lấy tôi
“Mày phải chết”
“Mày phải chết”
Cậu Hải được nhân viên cấp cứu đưa đến bệnh viện để kiểm tra tình hình sức khoẻ.Cô Ba cũng được đưa đi do vết thương tôi gây ra
Nhân chứng quan trọng lúc này chỉ có duy nhất một mình tôi.Khẽ thở dài và hít một hơi sâu,tôi kể lại theo trình tự tất cả mọi thứ cho cảnh sát nghe
Chân tay tôi bủn rủn đến độ mà nói lắp mãi mới thành câu.Rồi tôi từ từ dẫn họ đi đến căn phòng chứa đầy những bộ phận người,lá bùa và hình nộm mà bà ta siêu tầm.
Tất cả những người khi có mặt ở đó đều hết sức ngạc nhiên.Họ không thể tin những gì họ vừa chứng kiến
“Cái quái gì đang xảy ra vậy”
Cảnh sát có hỏi tôi và Bà Trương xem có biết bà ta ở đâu không?nhưng đành bất lực mà nói không biết.
Cũng đúng lúc này,bà Trương nhận được điện thoaji từ phía của bệnh viện tâm thần đang nhận chữa trị cho ông Tùng
Vừa đến nơi đã thấy ông đứng trên lầu 4 ngoài ban công,2 tay buông xõng nhìn vô định vào khoảng không,mặc dù mọi người và bác sĩ đã ra sức can ngăn nhưng ông đều bỏ ngoài tay.
Phía cảnh sát và cứu hộ cũng được di chuyển tới.Bà Trương thì tay run run bịt lấy khuôn miệng của mình
“Chuyện gì đang xảy ra vậy”
“Tại sao lại có chuyện này hả bác Trương”
“Chắc chắn là Bà Lan làm,chính bà ta mà không phải ai khác”
“Nhưng mà..bà ta đang bỏ trốn,sao có thể..”
“Bà ta đang dùng lá bùa đã yểm ông ấy để điều khiển ấy”
“Không lẽ…”
Một tấm phao đã được đặt ở dưới nền đất,chỉ chờ ông Tùng nhảy xuống là sẽ đỡ lấy
Nhưng không,ông chuyển hướng,chạy lên lầu 5 rồi nhanh chóng nhảy xuống đất tránh xa khỏi chiếc phao đỡ với sự chứng kiến của hàng Trăm người
Rơi gần ngay chỗ tôi đứng,máu me của ông ta bắn vào miệng và mặt tôi.Tôi cảm thấy vị máu tanh nồng,đắng chát đang đi vào cơ thể
Máu không đỏ tươi mà nâu đen đen có mùi vô cùng khó chịu giống như mùi trong xác chết của cô Thảo.
Điều đặc biệt ở đây là trước khi chết,ông lại mặc một bộ quần áo theo bà Trương kể mới biết,đó là bộ quần áo mà ông đã mặc hôm cưới bà Lan.
Và chính vì chi tiết đó tôi khẳng định đây không phải là sự trùng hợp
Chỉ có một ngày mà biết bao nhiêu chuyện xảy ra,vì nhà Họ Trịnh bị tạm thời phong toả căn biệt thự nên tôi và bà Trương tạm ở lại ở trọ của con Lý.
Đêm đó,khi tôi đang tắm,lúc gội đầu toan tính nhắm mắt lại thì lại nghe thấy tiêng của ai đó đang hát bên tai u uất
“À à ơi,ơi ơi ơi à,à ơi”
“À à ơi,ơi ới à,ru hời”
Tiếng nấc nghẹn ngào cùng lời ru kèm theo tiếng khóc trẻ em ám ảnh làm tôi như bị thôi miên.Tôi bừang tỉnh mở mắt thì lại không nghe thấy gì.
Cuối cùng tôi chỉ tắm qua mà nhanh chóng ra ngoài,đến độ tôi còn chẳng dám soi gương
Đêm ngủ,tôi nằm cùng giường với bà trương,đắp thêm 1 cái chăn mỏng,tôi cố gắng nhắm mắt ngủ mà chẳng thể nào ngủ được
Nào là hình ảnh thi thể của cô thảo,rồi vụ nhảy lầu tự tử của bố chồg cứ ám ảnh tôi mãi.
Tôi cứ trằn trọc,xoay qua xoay lại..
Tôi khẽ hé mắt liếc đôi mắt hướng về cánh cửa của phòng trọ qua tấm màn.Một làn gió nhẹ lướt qua làm tôi khẽ rùng mình lại nhắm chặt mắt
Cửa phòng bắt đầu rung nhẹ nhẹ,những bước chân như gần hơn.Tôi cảm nhận được như vậy,trong đêm tối lặng thinh,vẫn còn hơi thở từng nhịp có người đó.
Tiếng gõ cửa”cốc cốc nhẹ nhẹ vang lênn từ từ” trong màn đêm u uất.
“Cốc….”
“Cạch”
Trong đầu tôi cứ niệm kinh mãi không thôi..
“Nam mô a di đà phật,nam mô a di đà phật”
“Đi đi du thần dã quỷ ở mọi nơi đây”
Tôi thấy khônng có tiếng gõ cửa nữa.Thấy im ăng một lúc lâu,tôi mới yên tâm.Nhưng rồi lại có tiếng gọi
“Lan…”
Cả cơ thể tôi như cứng đơ,mặt xanh đét lại,cơ thể không chút nhúc nhích.Đôi mắt nhắm thật chặt để không nhìn thấy một tia ánh sáng nào ngoài kia
“Lan,mở cửa”
Tôi không dám thưa vì tôi biết Nếu đang thức một mình và nghe thấy ai đó gọi tên mình,vì lúc đó bạn sẽ bị bắt đi?
“Hôm nay phòng trọ có khách”
---------