Se Nhầm Nhân Duyên, Lấy Nhầm Anh Rể

Chương 20

Câu nói lạnh lùng của mẹ Thuỷ là dấu hiệu chấm hết của cuộc tranh cãi.Tôi không nói gì thêm,đến bây giờ còn nói gì được nữa cơ chứ.Chẳng ai có thể hiểu được cảm giác của tôi lúc này đâu.

Tôi cảm thấy bản thân giờ chẳng khác nào một con thỏ con bị nhốt vào chiếc l*иg nhỏ hẹp.Con thỏ con ấy sẽ chẳng còn có cơ hội vẫy vùng trên bãi cỏ xanh được nữa.

Nước mắt cũng đã rơi không biết bao nhiêu lần,từ trước tới giờ ,tôi không phải là người tuỳ tiện rơi nước mắt.Nhưng không hiểu tại sao bây giờ tôi lại phải rơi nhiều nước mắt nhiều đến như vậy.Rơi vì buồn,rơi vì đau,rơi vì bất lực.Hai con mắt lúc nào cũng trong tình trạng ngấn lệ và sưng húp.Bây giờ tôi chẳng thể thuyết phục được ba mẹ nữa,cũng không biết làm cách nào để hoãn lại kế hoạch “ép cưới” này.Ước mong những ngày sắp tới,tôi mong chốc một phép màu nào đó sẽ đến.

Kể từ tối biết tôi trốn ra khỏi nhà,đề phòng trường hợp tôi tiếp tục bỏ trốn,ba mẹ tôi quyết định kiểm soát tôi 24/24.Thậm chí cửa phòng của tôi cũng bị ba mẹ khoá.Ba Hùng mấy ngày hôm nay cũng xin phép nghỉ ở xưởng mộc.Tất nhiên thấy ba mẹ hành động như vậy, tôi buồn lắm.Đến bây giờ tôi thực sự đã hết cách,trong lí trí muốn bỏ cuộc lắm rồi.Hay là mình cứ thử phó mặc cuộc đời mình một lần,có đôi lúc tôi đã nghĩ như vậy đó

Đã mấy hôm nay tôi chỉ ở trong phòng,cũng không biết cuộc sống ở ngoài đang diễn ra như thế nào.Cả ngày tôi vùi mình vào đọc những quyển sách ngày trước anh Tùng cho mượn,đôi lúc rồi lại nghĩ về anh mà bật khóc.Giá như thời gian có thể trôi nhanh hơn một chút,làm ơn hãy mang nỗi buồn này đi nhanh hơn,tôi sắp không thể chịu nổi được nữa rồi.

Tôi không biết mình liệu có thể thầm thích anh Tùng được nữa hay không khi ngày cưới càng cận kề.Nhẹ nhàng lau đi từng giọt lệ,tôi mở to mắt mà hướng ra cửa sổ.Ánh trăng ngày hôm nay sáng quá..nhưng sao nó lại mang một vẻ lạnh lẽo,cô đơn đến như vậy.Trước đây,mặc dù gia đình có đôi chút nghèo khó,nhưng mà mẹ Thuỷ,ba Hùng rất vui vẻ,mỗi ngày đều có tiếng cười.Tôi nhớ những ngày tháng xưa quá.Đứng ngắm ánh trăng,lòng lại càng thêm sầu muộn,tủi hờn.

Hôm nay cũng là ngày thứ ba tôi không động đến một cơm nào,suốt mấy ngày nay,tôi chỉ toàn uống nước để cầm hơi.Căn bản là vô cùng giận ba mẹ,hơn nữa cơm có cho vào miệng cũng chẳng nuốt trôi nên tôi mới quyết định làm như vậy.Thậm chí điện thoại riêng của tôi cũng bị mẹ Thuỷ lấy mất,nhất quyết không cho tôi liên lạc với bên ngoài.Càng ngày tôi lại không thể hiểu ,sao ba mẹ lại nhẫn tâm với tôi như vậy chứ.

Tiếng chìa khoá lạch cạch vang lên,phía ngoài đang có ai đó mở cửa.Tôi chẳng buồn quay mặt lại để nhìn ,phải đợi đến khi giọng nói quen thuộc vang lên,tôi mới thoát khỏi dòng suy nghĩ mà quay mặt lại.

Trần Bách Sơn đang đứng trước mặt tôi,trên tay còn cầm một bát ô tô cơm có trứng,thịt,rau đầy đủ.Ánh mắt sâu thẳm của tôi nhìn anh ta đầy oán trách.

—Phải thở chung một bầu không khí với anh,tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.

Anh Sơn thở dài một cái,cũng không có ý trách móc hay muốn bắt lỗi thái độ của tôi.Tay anh nhè nhẹ đặt bát cơm xuống chiếc bàn nhỏ cạnh giường tôi.Nhìn thấy cách hành xử dửng dưng của Sơn,trong lòng tôi cảm thấy vô cùng khó chịu,Anh ta càng làm vậy càng khiến tôi thêm ghét anh ta mà thôi.

Sơn nói.Giọng nhỏ nhẹ ấm áp mà tôi cứ ngỡ là anh Tùng.

—Lê,ba ngày hôm nay em không ăn cơm rồi đúng không?

—Tôi không muốn ăn.

—Nếu muốn chiến đấu với ba mẹ và tôi thì nhất định em phải có sức khoẻ

—Đã đẩy tôi vào mức đường cùng như vậy,còn hi vọng tôi chống trả lại sao?

—Em ngồi xuống ăn cơm đi,rồi chúng ta nói chuyện

—Không ăn.

—Lê,em đừng ngang bướng nữa.Dù em có tuyệt thực thì mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường,bây giờ chỉ bản thân em thiệt mà thôi.

—Những người xấu xa thường hay nói nhiều đạo lí đó,và anh cũng trong số đó đấy.

Anh cười.Cười một nụ cười khó hiểu.Trần Bách Sơn đứng dậy ,đi thẳng ra chỗ tôi đang đứng.Sau đó đẩy nhẹ tôi,bắt ép tôi ngồi xuống ghế đối diện với anh ta.

—Xin lỗi vì đã thích em vào thời điểm em đang thích một người khác.

Nghe đến câu nói ấy,một lần nữa nước mắt tôi lại rơi.Rơi vì quá thất vọng,anh ta đã biết tôi có tình cảm với người khác,ấy vậy mà nhất quyết ép cưới tôi cho bằng được.Anh ta thực sự chỉ muốn coi tôi như một món hàng có thể mua bán được thôi đúng không?

—Anh Sơn,anh tệ lắm…

—ừm,anh biết anh tệ rồi,Lê đừng khóc nữa.

Vừa nói anh ta vừa đưa tay lau nhẹ những giọt nước mắt trên má tôi.Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó,tôi cứ ngỡ người đang ngồi trước mặt tôi không phải anh Sơn mà là anh Tùng.Tôi mặc kệ,mặc cho anh thoả sức chơi đùa với những giọt nước mắt ấy.

—Anh đã thương Lê từ lâu rồi,mặc dù thứ anh nhận được không như mong muốn,nhưng anh vẫn âm thầm yêu em.Mong rằng một ngày nào đó trong tương lai,em cũng có thể hiểu được lòng anh.

Chưa bao giờ tôi lại thấy hình ảnh một Trần Bách Sơn khác lạ đến thế.Có phải anh ta đã thực sự thay đổi rồi không?Hay anh ta chỉ đang diễn.Cái cách anh ta nhìn tôi,cái cách anh ta nói chuyện quả thực rất rõ ràng và chân thành

—Nếu anh thương tôi thì đừng làm như vậy với tôi nữa.

—Sau này,em muốn đi đâu anh sẽ đưa em đi.Em muốn mua thứ gì,anh sẽ mua cho em.Việc nhà anh cũng sẽ giúp em,cả đời này anh sẽ nuôi em,vậy nên đừng lo

—Đến cuối cùng anh vẫn muốn cưới tôi sao?

—Ừm…

—Tôi chẳng có cái gì cả,thậm chí tôi chỉ thuộc loại trung bình khi so với con gái của làng này.Sao lại chọn tôi chứ?

—Em đừng kích động như vậy.

—Anh nói lí do đi?

—Chỉ là anh thương Lê thôi.

—Anh là kẻ xấu,một kẻ xấu xa Sơn à.

—Đúng vậy,chúng ta đều là kẻ xấu trong chính câu chuyện của ai đó,nhưng lại là kẻ tốt trong câu chuyện của chính bản thân mình.

Hiện tại lòng tôi ngổn ngang vô cùng,đầu óc trống rỗng.Tôi không đủ tâm trí để nghĩ xem chuyện gì sắp xảy ra nữa.

Tôi im lặng,cúi gằm mặt xuống nền đất.Trần Bách Sơn ngước mắt lên nhìn tôi.Hơi thở nhè nhẹ trong không gian tĩnh mịch làm tôi cảm thấy khó hiểu hơn.Rốt cuộc anh Sơn muốn nói với tôi điều gì?

—Lê à.

—Anh nói đi.Nói hết đi rồi hãy cút ra khỏi đây?

—Em rất thích Trần Bách Tùng có đúng không?

———