Se Nhầm Nhân Duyên, Lấy Nhầm Anh Rể

Chương 18

Lúc tôi tỉnh dậy cũng là lúc trời đã tối hẳn.Mở cửa sổ nhìn ra ngoài,bầu trời đêm đã hiện hữu.Cái màu đen ấy giống hệt với lòng tôi .Ước gì chuyện mới xảy ra hôm nay chỉ là một giấc mơ thì tốt biết mấy .Ngồi suy nghĩ mãi,giấc ngủ vừa nãy cũng chẳng ngon lành một chút nào..trong mơ vẫn còn thổn thức tiếng nức nở.

Tôi vẫn giận ba mẹ,nhất quyết không định xuống nhà dùng bữa,cũng không thấy ba mẹ gọi, lên tôi cứ lầm lì mặc kệ mà nhất quyết ở trên nhà.Tôi cố lán lại,nhìn bầu trời đêm thêm một chút nữa.Bầu trời bình yên không một gợn sóng gió,ấy vậy sao lòng tôi lại không được như vậy.Lấy anh Sơn sao?Thật là hoang đường.Tôi còn thanh xuân,còn tuổi trẻ,còn hoài bão,còn tình cảm đầu đời chưa kịp thổ lộ cơ mà…Tất nhiên cuộc đời này sẽ luôn có sóng gió,chỉ mong rằng bản thân sẽ mạnh mẽ mà vượt qua.

Người ta bảo khi người con gái muốn chọn một ai đó để gắn bó cả cuộc đời này thì nhất định phải suy nghĩ thật kĩ.Một khi đã bước vào hôn nhân thì đường bước ra là vô cùng khó.Yêu nhau mấy năm,cưới nhau về thậm chí còn xảy ra nhiều mâu thuẫn bốc đồng,huống chi với chuyện của tôi,thời gian tìm hiểu nhau còn không có,nay ba mẹ lại muốn tôi được gả cho anh Sơn,chẳng phải đang đẩy cuộc đời tôi vào bế tắc hay sao?

Hôn nhân không tình yêu,cuộc sống còn mệt mỏi và vô nghĩa hơn ở dưới địa ngục nữa.Tôi phải có trách nhiệm với bản thân,với cuộc đời mình và tôi không muốn ai làm rối tung mọi thứ lên được.

Đợi đến đêm hẳn,khi mọi thứ đã chìm dần vào nghỉ ngơi,tôi mới lọ mọ rời khỏi nhà để tìm đến một nơi mà tôi nghĩ sẽ an ủi được tâm trạng tôi ngay lúc này.Tôi rón rén,cố hạn chế từng cử động,sau đó rất đỗi là nhẹ nhàng để đi ra khỏi nhà.Nếu bây giờ mà để ba mẹ phát hiện trốn ra lúc nửa đêm như vậy e rằng sẽ gặp rắc rối lớn

Cuối cùng cũng trốn được thành công.Tôi nhanh chóng di chuyển đến xưởng mộc,gần nhà anh Tùng.Khi đi qua căn biệt thự nhà bác Thanh,như một phản xạ tự nhiên,tôi cúi gằm mặt như sợ bị phát hiện,cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh.

Đến nhà anh Tùng,tôi ngẩng mặt lên thở dốc.Mồ hôi vẫn còn vương lấm tấm trên trán.Nói thật mặt tôi lúc này chẳng còn thần sắc gì cả,vừa buồn,vừa đói,vừa mệt,đến thở cũng không còn muốn nữa.Thấy đèn trong nhà anh vẫn còn sáng,tôi đoán chắc anh vẫn chưa ngủ.Đôi tay nhỏ bé cứ thế tự tiện mà gõ cửa nhà anh.Dù biết anh vẫn còn mệt,vết thương lại còn chưa hồi phục nữa,nhưng mà lúc này ngoài anh Tùng ra thì tôi không biết tìm ai mà tâm sự nữa.

—Anh Tùng….anh Tùng ơi.

Tiếng gọi nhỏ nhẹ của tôi trong đêm tối tĩnh mịch vang lên không thể thổn thức hơn.Mất có mấy giây thôi là cánh cửa đã được bật mở.Hình ảnh anh Tùng xuất hiện trước mắt làm tôi như dâng trào cảm xúc,toàn thân không tự chủ được nữa mà nhào vào lòng ôm chầm lấy anh.

—Anh ơi..

Trần Bách Tùng bị cái ôm có tôi làm cho bất ngờ,suýt nữa là hai đứa ngã xuống đất,cũng may anh Tùng gắng gượng được.Đây là lần đầu tiên tôi được cảm nhận hơi ấm từ một người đàn ông.Tất nhiên anh Tùng vô cùng ngạc nhiên với cái ôm vừa rồi,thậm chí còn không hiểu chuyện gì xảy ra.

—Lê,em bị sao vậy?

Khi biết mình vừa thể hiện cảm xúc hơi khích động,tôi đã vội vàng buông tay.Lúc ấy tôi cúi đầu xuống,khuôn mặt ngại ngần hiện rõ.

—Anh…

—Anh vẫn đứng đây nghe mà?

—Anh Tùng đỡ đau chưa?

—Anh hết đau từ lau rồi,lúc sáng anh nhớ em đã hỏi rồi mà.

—Vậy hả,dạo này em hay quên lắm đó.

—Lê còn Trẻ con lắm.

—Em không muốn lớn đâu,anh Tùng cứ gọi em như vậy nhé.Em thích thế.

—Được,anh sẽ thường xuyên gọi

—Anh cho em xem vườn hoa của anh đi.

—Nhưng mà giờ tối rồi,ra ngoài ấy nhiều muỗi lắm.

—Không sao,em đuổi muỗi giúp anh.

—Vấn đề không phải là anh mà là anh đang lo cho em đó.

—Anh Tùng đang lo cho em sao?

—Ừm,sao em lại ngạc nhiên thế nhỉ?

Tôi vội xua tay phủ nhận.

—Không,không,tại mặt em nó tự có nhiều cảm xúc như vậy ấy.

—Vậy thì đi theo anh.

Vẫn như cũ,anh Tùng dẫn tôi đi theo lối cửa sau để ra ngoài cái vườn nhỏ ở phía sau nhà.Mở cửa ra,đúng thật là tối om như mực,hoa lúc này cũng chẳng nhìn rõ là loại nào.Đúng như anh nói,ở đây nhiều muỗi quá,đến một lần không cảm nhận được,nhưng bây giờ đến lần hai tôi đã thấy được.Chân vừa chạm vào đất đã cảm thấy có vô số con muỗi to béo đang hút máu mình.Tôi lắc người liên tục,anh Tùng cũng nhận ra nhưng nhất quyết không nói gì,chỉ đứng lặng im quan sát tôi.

Đúng là ghét mấy con muỗi này ghê,lâu lắm mới có dịp ở riêng tư ở với anh như vậy,thế mà lại bị mấy con muỗi này phá đám.Không thể chịu đựng được thêm nữa,tôi vội vàng kêu lên.

—Ở đây lắm muỗi quá.

—Anh bảo em rồi mà.Vậy đi vào trong nhà,lúc khác trời sáng anh sẽ cho em xem.

—Không,nhưng em thích ở đây bây giờ cơ.

—Em quả thực có đôi lúc vô cùng ngang bướng.

—Anh chiều em một lần đi…đi mà…anh…Tùng…

Thấy giọng điệu nũng nịu của tôi,cuối cùng anh ấy cũng đành gật đầu mà đồng ý.

—Được rồi,Lê đợi anh lát.

Nói xong anh đi vào lại trong nhà ,để tôi ở ngoài ấy một mình.Nhưng mà nhận được sự đồng ý từ anh làm tâm trạng tôi vui vẻ hẳn,chuyện ban sáng cũng gạt qua hẳn một bên.

Tôi ngồi chỗ ghế đá đợi anh.Cố gắng chịu đựng mấy con muỗi.Một lúc sau anh chạy ra ,trên tay có cầm một cái vợt muỗi.

—Lê cầm đi,tí có con muỗi nào thì em cứ bật cái lên.

Tôi mỉm cười rồi vui vẻ nhận lấy.Lần này mấy cưng chết với chị rồi nhé.Hi vọng bọn em sẽ được yên nghỉ trên thiên đàng,còn bây giờ,khoảnh khắc này của chị,chỉ riêng chị mà thôi.

Anh Tùng cũng ngồi xuống chiếc ghế đá ấy,kế sát cạnh tôi.Bỗng nhiên tôi lại thấy tim mình đập nhanh hơn.Nói thật càng đối diện với anh như vậy,tôi lại cảm thấy đau hơn nữa.Tôi không thể nghĩ được rằng trong khoảng thời gian tới ,tôi sẽ không được trò chuyện,không được gặp anh,cũng không được gọi tên anh,quả thực tôi không muốn nghĩ tới.

Thế giới đông đúc như vậy,gặp được nhiều người quả là một chuyện tốt,nhưng lại đem lòng thích một người thì đúng là kì tích.Không gặp thì không nhớ nhung,bây giờ gặp được rồi,chỉ sợ muốn quên cũng không được.

—Nào,có chuyện gì nói anh nghe?

Câu hỏi của anh kéo tôi về lại với hiện tại.Tôi gắng gượng mỉm cười,ngăn không cho mạch cảm xúc tiêu cực tìm đến.

—Không chỉ là muốn gặp anh thôi.

—Muốn gặp anh?

—Anh không thấy dạo gần đây chúng ta có vẻ thân thiết hơn sao.

—Ừm đúng vậy?Mà tối rồi,sao không ở nhà mà lại sang đây.Có hỏi ba Hùng với mẹ Thuỷ chưa?

—Em hỏi rồi mà.

Câu nói dối chính là câu trả lời mà tôi có thể thành thực nhất lúc này.Nói ra cũng cảm thấy vô cùng là ấu trĩ,nhưng biết phải làm sao bây giờ.

—Được,vậy thì anh yên tâm.Hôm nay nhìn mặt Lê có vẻ buồn.Không muốn nói cho anh biết đúng không?

—Không,không phải thế.Em không có chuyện gì thật mà,em cũng không nói dối anh đâu.

—Có thật không?

—Thật mà.

—Vậy anh tin em.

Anh Tùng gật đầu như dành trọn sự tin tưởng tuyệt đối cho tôi.Nếu không phải là trời tối thì chắc có lẽ anh Tùng đã phát hiện ra lời nói dối này rồi.Haizz…như vậy cũng tốt,,thà một mình chịu đựng đau lòng còn hơn phải nói nỗi lòng này cho anh hiểu.

—Anh ơi…

—Hử..?

—Sao em cứ luôn thích gọi “anh ơi..” hoặc “ anh Tùng ơi” nhớ.Cực thích luôn.

—Chắc tại tên anh dễ thương đó.

—Anh nói xạo,là giọng em dễ thương chứ bộ.

—Anh Tùng có biết nơi nào để người ta trốn tránh nỗi buồn không?

—Anh cũng không biết nữa?

—Em cũng vậy..

—À,anh nhớ ra rồi,có một nơi,nhưng mà không biết em có thích nơi đó không?

—Vậy anh Tùng có thích nơi đó không?

—Anh có.

—Nếu anh Tùng thích thì em nhất định sẽ thích.

—Vậy lúc nào có thời gian anh sẽ dẫn Lê đi.

—Khi nào anh khỏi ốm thì đưa em đến đó luôn nhé.

—Được,anh chắc chắn rằng em sẽ thích.

—Hay chúng mình đến đó sống luôn đi anh.

—em đang dụ anh bỏ trốn đấy à?

—Đâu,đâu,em chỉ đang gợi ý anh chuyển đến một nơi ở mới thôi mà.

—Nơi đây cũng tốt mà.

—Tốt…cũng tốt mà.

—anh Tùng định bao giờ lấy vợ?

—Không biết,để xem duyên phận định đoạn thế nào đã?Còn Lê.

—Em cũng giống anh nhưng mà hiện tại…

—Hiện tại…?

—Ý em là hiện tại chưa thích hợp,duyên chưa đến ấy mà.

—Anh Tùng đã từng thích ai chưa?

—Có chứ,anh cũng từng thích một cô bé

—Vậy bây giờ anh còn thích không?

—Không,giờ thì không còn.Người con gái ấy cũng đã mất liên lạc với anh từ lâu,không biết bây giờ cô bé ấy lại lấy chồng rồi ấy chứ.

—Chị ấy là mối tình đầu của anh sao?

—Ừm…mối tình đầu từ lúc anh còn học cấp ba.

—Vậy bây giờ anh chưa thích ai ạ?

—Ừm,bây giờ thì không,Còn tương lai thì chưa biết.

Anh đã từng ghét nơi đây vì ở đây có nhiều kỉ niệm buồn gắn bó với anh.Nhưng Lê à,em biết không?nếu anh không ở đây thì đâu thể gặp được cô bé dễ thương như em được chứ.

—Em nghe người ta nói như thế này,em nghĩ nó giống với tâm trạng của anh Tùng và cả em nữa..”Dù ở nơi đô thị phồn hoa,hay làng quê hẻo lánh,bầu trời vẫn là một,không khí vẫn là một.Chỉ là dòng chảy khác nhau,nỗi buồn khác nhau,thời điểm khác nhau.Không phải cứ ở buồn ở đây thì tới nơi khác sẽ hết buồn. Vì buồn là cảm xúc, mà cảm xúc thì bắt nguồn từ trái tim. Chúng ta chỉ có thể vui vẻ khi bản thân thấy nhẹ nhõm, thoải mái và thanh thản.Cái chúng ta cần làm là học cách chấp nhận và thả lỏng, chứ không phải chạy trốn và nương theo..”

—Giờ anh mới thấy Lê nói được một câu trưởng thành.

—Em nghe người ta nói vậy lên em bắt chước nói theo thôi ấy.

—Học thuộc được cả đoạn triết lí dài như vậy là người lớn rồi.

—Nhưng mà anh ơi,hiện tại em không còn thích nơi đây nữa?anh có muốn bỏ trốn cùng em không?

—Lê,đừng trêu anh nữa.

—Nếu anh đồng ý bỏ trốn cùng với em, em hứa sẽ nuôi anh.

———