Se Nhầm Nhân Duyên, Lấy Nhầm Anh Rể

Chương 12

SE NHẦM NHÂN DUYÊN,LẤY NHẦM ANH RỂ

CHƯƠNG 12

Dù trong lòng không muốn về nhà vào lúc này nhưng cuối cùng tôi vẫn phải chịu khuất phục trước lời nói của bác Thanh.Tôi đưa ánh mắt tiếc nuối nhìn anh Tùng đang nằm trên giường bệnh,bước chân nặng nề như nghìn tảng đá đè lên.

Trái tim tôi đang đập rộn ràng và anh Tùng chính là lí do.Tâm trí tôi cũng đang thổn thức vì lo lắng cho anh.Giờ tôi mới biết trong những năm tháng qua anh Tùng chính là lí do khiến tôi mỉm cười nhiều đến như vậy.

Quay trở về với thực tại.

Tôi cúi đầu lịch sự chào ba anh Tùng trước khi quay bước đi về.

—Vâng,vậy cháu về.

Ba Hùng và mẹ Thuỷ trao đổi gì đó với bác Thanh,sau đó cũng nhanh chóng di chuyển ra phía cửa rồi cùng tôi trở về nhà.

Mẹ Thuỷ lấy xe máy đèo tôi về trước,Ba Hùng thì bắt tạm cái xe ôm về theo sau.Trời lúc này đã quá nửa đêm,nếu như không có đèn xe máy ở phía trước thì tôi sẽ không biết mình đang đi trên con đường nào để dẫn về nhà nữa.Tôi và mẹ im lặng,cả hai đều giữ thái độ không hài lòng về đối phương.

Mẹ chạy xe với tốc độ nhanh đến nỗi tôi còn nghe thấy tiếng gió rít ở bên tai.Tôi vội vàng bám chặt vào eo mẹ,nhất quyết không chịu buông tay.Mẹ tôi hạ tay ga xuống 2 nấc,tâm trạng không thể khó chịu hơn mà gắt gỏng lên với tôi.

—Này,Lê,mày bỏ cái tay ra ngay nhanh.Nhột tao không chạy xe được.

Tôi cố gân cổ lên nói lí với mẹ.

—Mẹ đi nhanh như vậy,con không bám chặt thì ngã ra đường mất.

—Mày cũng biết sợ cơ à,Hải Lê?

—Con cũng là con người mà,có phải thần thánh gì đâu mà không biết sợ chứ?

—Tao là mẹ mày,mày đang ngồi sau lưng tao đèo mà còn sợ chết à.Chẳng lẽ mày không có tí lòng tin vào tay lái của mẹ mày sao?

—Mẹ Thuỷ,ý con không phải vậy…Nhưng mà…

—Nhưng mà gì…cái gì?

—Con tin mẹ nhưng mà con vẫn sợ.Con nói thật mà.

Nghe tôi nói,mẹ dần dần giảm ga lại đi chầm chậm.Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm mà buông lỏng tay.Sau cùng cố gắng mỉm cười một cái rồi hỏi mẹ Thuỷ.

—Mẹ đi như vậy có phải an toàn hơn không?

—Thì tao đi chậm rồi còn gì nữa.

Đấy mẹ lúc nào cũng vậy,cứ hở ra là lại gắt gỏng với tôi.Nhưng mà tôi biết ngoài mặt mẹ như vậy thôi,nhưng bên trong mẹ lại ấm áp hơn tất cả mọi thứ.

—Lê này.

—Dạ con nghe

—Mày nói thật cho mẹ biết ,thằng Tùng nó làm sao mà lại bị như vậy?

Tôi ngồi đằng sau,hai hàng lông mày nhíu lại,sau cùng cố gắng thở nhẹ một cái lấy hơi.Dù biết là sai nhưng tôi vẫn chọn cách nói dối,tôi cũng không biết tại sao tôi lại làm như vậy ,lí trí đã mách bảo tôi phải làm vậy,và đó là cách duy nhất tôi có thể làm ngay lúc này.

—Con không biết,lúc con đến đã thấy anh ấy nằm ở dưới đất như vậy rồi.

—Mày đang nói dối tao có phải không Lê?

—Con nói thật mà.

—Vậy đêm tối tự nhưng mày lại bảo với tao là mày đi ra ngoài hóng gió.Xong được vài phút tao lại thấy mày chạy về nhà báo rằng thằng Tùng gặp nạn.Cuối cùng mọi chuyện là như thế nào?

—Nhà anh Tùng cạnh xưởng mộc,hơn nữa nếu muốn đi ra đầu ngõ nhất định phải đi qua đó.Tình cờ lúc con đi qua thấy điện sáng và có tiếng động mạnh nên con tò mò dòm thử.

—Được rồi,lần này tao tin mày.Chắc tình hình của nó cũng không nghiêm trọng lắm đâu.Vừa tao và ba mày nói chuyện với nhà bác Thanh rồi,ông ấy cũng không muốn truy cứu.Hơn nữa ba mày cũng làm ở xưởng mộc lâu năm nên là bác ấy nể,không sao,mày không phải lo.

—Vâng,vậy thì tốt quá ạ.

—Ừm,nhà đấy lằng nhằng phức tạp lắm,tao cảnh báo trước đừng có dây dưa vào nhà họ,biết chưa?

—Mẹ nói nhiều con nghe đến nỗi thuộc lòng luôn rồi.Nhưng mà con thấy anh Tùng và bác Thanh cũng tốt mà ạ.

—Ừm thì cũng tốt nhưng mà còn bà Lí với cái thằng Bách,cái gì tránh được cứ tránh,biết chưa?

—Vâng con nhớ rồi mà.

Mà rõ ràng lúc tối trong bệnh viện ba tôi bảo rằng bác Thanh phải đi ăn giỗ ở đâu mai mới về cơ mà,mai mới về được,sao lúc đấy lại có mặt ở bệnh viện được nhỉ?Tôi thắc mắc khôn nguôi,cuối cùng vẫn chọn cách hỏi mẹ để rõ mọi ngọn nghành.

—Mẹ ơi.

—Lại gì nữa?

—Sao lúc tối con tưởng ba bảo nhà bác Thanh và bà Lí đi ăn giỗ mà nhỉ?

—Không biết,tự nhiên thấy xuất hiện ở đó.Tao với ba mày cũng ngạc nhiên nữa mà.

—Lạ quá?

—Mà thôi kệ chuyện nhà họ đi,quan tâm làm gì nhiều.

Haiz….Đúng là nhà giàu,phức tạp quá mà.Nói thật nếu nhà tôi cũng giàu như nhà bác Thanh thì cũng thích thật đấy.Nhưng cứ nhìn cách anh Tùng bị đối xử thì tôi chẳng muốn chút nào.Thà nghèo bình yên còn hơn là giàu mang đầy cay đắng.

—Nhà giàu họ suy nghĩ khác lắm,không phải giống như nhà mình đâu,nhất là mày đấy Lê ạ,hồn nhiên vừa thôi

—Mẹ này,con lớn rồi mà.

—Nói không thừa đâu biết chưa?Kéo lại như nước đổ đầu vịt.

—Con nhớ rồi,con nhớ rõ lắm rồi.Hay bây giờ con nhắc lại 100 lần cho mẹ nghe lại nhé

—Thôi thôi,cho tôi xin.

Kể ra như lúc này cũng hay,được ngồi sau lưng mẹ đèo,sau đó được tâm sự nữa.Dù mẹ hơi cáu gắt nhưng mà không sao,tôi quen và yêu “cái tính” này mất rồi.

Sau khi tôi và ba mẹ rời đi được 30 phút thì Dì Nhàn tới,dì ruột của anh Tùng đến.

Dì Nhàn đến thì thấy bác Thanh đã ngồi yên vị trên ghế từ lúc nào,dì ấy khẽ nhăn mặt nhẹ,bước chân với đôi guốc lạch cạch .Dì Nhàn dựa lưng vào tường,không quên hướng ánh mắt về phía anh Tùng.Anh nằm đó với vết thương lớn trên trán làm dì ấy không phải xót xa.

Giọng nói kèm theo cảm xúc tức giận nhìn về phía bác Thanh mà nói.

—Tôi tưởng anh bận đi ăn giỗ?

Giọng trầm khàn trong màn đêm tĩnh mịch vang lên.

— Ai bảo cô là tôi đi ăn dỗ?

—Lúc thằng Tùng nhập viện,ông Hùng gọi điện cho anh không nghe máy,gọi đến nhà thì cái Mận nói anh và bà ta đi ăn giỗ ở xa rồi

—Có sự nhầm lẫn gì ở đây chăng?

—Nếu tôi không đến tận nhà anh để xác minh để báo cho biết thì có lẽ anh đã quên mất mình có một đứa con trai tên Trần Bách Tùng rồi.

—Cô mà ăn nói như vậy,người ngoài sẽ không nghĩ cô là em gái ruột của tôi đâu.

—Nói thật,từ lúc anh nhất định cưới bà ta về làm hai,tôi đã quên mất điều ấy rồi.

—Hôm nay tôi không muốn tranh cãi với cô,tôi đến rồi,cô về đi.

—Tôi đến đây thăm cháu tôi,mắc mớ gì anh phải đuổi tôi.

—Được,vậy cô ở lại đi,tôi sẽ đi.

—Anh Thanh này?

—Cô còn muốn gì nữa?

—Chuyện hôm nay xảy ra với thằng Tùng,chắc hẳn anh cũng biết một phần.Ở xưởng mộc gần nhà nó có camera,vừa hay tôi cũng đã xem,lần này mẹ con nhà họ đừng hòng chối tội nữa.Tôi sẽ không để yên đi.

—Anh em cãi nhau xô xát với nhau một chút là chuyện bình thường,thằng Tùng nó còn chưa lên tiếng,cô hà cớ vội vàng đã kết tội.Hơn nữa cô có tận mắt nhìn thấy thằng Bách đánh thằng Tùng không?

—Được,anh mù ,chứ tôi không mù,trời đất không mù,để rồi xem.Còn tôi ở đây thì tôi sẽ không để yên đâu.Anh đừng quên,cái dòng họ Trần Bách này,tôi chỉ coi thằng Tùng là cháu trai duy nhất của tôi,và chị Hạnh là chị dâu của tôi mà thôi

“Hạnh” là tên của người mẹ quá cố của anh Tùng.Có lẽ với dì Nhàn,trong lòng vẫn còn mang nhiều oán hận mà khó có thể hoá giải.Nghe cái cách mà dì ấy nói chuyện với bác Thanh thì rõ.Lạnh nhạt,người ngoài nếu không phải thân quen sẽ chẳng nghĩ họ là anh em ruột cùng một mẹ sinh ra nữa.

Từng lời nói cay nghiệt của dì Nhàn thốt lên mang đây ý nghĩa của sự cay nghiệt.Từ trước đến nay khi tiếp xúc với những người xung quanh,ai cũng khen gì ấy nhẹ nhàng,hiền lành.Chắc hẳn phải có một lí do thực sự đáng sợ nào đó mới khiến gì ấy có thái độ gay gắt với chính anh ruột của mình,cũng như với mẹ con nhà bà Lí.

—Chuyện cũ cô đừng nên nhắc lại,là em cô nên biết thế thôi.Tôi cũng đang nhẫn nhịn nhiều rồi.

—Mấy chục năm qua chắc anh khổ sở lắm à,tôi nói có gì sai?Tôi bắt anh chịu đựng?Hay thằng Tùng nó bắt anh nhẫn nhịn,mà anh lại gở mồm mà nói vậy.

—Sai hay không giờ không bàn tới.Giờ cô ở lại với thằng Tùng,tôi về nhà có chút việc.Sáng mai tôi sẽ lên đây sớm để chuyển nó lên viện tỉnh xem bệnh tình một lần nữa

Dì Nhàn chẳng thèm đáp lại lời dặn,hơn nữa cũng không thèm nhìn bác Thanh lấy một cái.Cứ thế,Bác Thanh quay mặt bước đi,cánh cửa khép lại.

Dì Nhàn lúc này mới ứa nước mắt,hai hàng lông mi khép hờ

** đôi lời tác giả**

Tớ chỉ hi vọng lượt cmt sẽ tăng.Mong những ai đọc tr này có tớ thì cho tớ xin 1 nhận xét ❤️

———