Lau vội những giọt nước mắt vẫn còn vương trên đôi mắt buồn,Nam Thương khẽ hèm giọng rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.Cô lùi lại 1 bước,cố giữ lấy một khoảng cách nhất định với Bình Minh.
Cô đưa mắt nhìn anh rồi nói:
—vừa nãy tâm trạng có hơi buồn,nên không tự chủ được bản thân,tôi xin lỗi.
Bình Minh nghe xong lời giải thích của Nam Thương,cũng chỉ gật đầu một cái.Ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn thực sự chưa rời khỏi khuôn mặt cô.Tự nhiên anh cảm thấy buồn..
—Cô có biết là nhìn con gái khóc trước mặt tôi,tôi cảm thấy khó chịu và bối rối thế nào không?
—Tôi là phụ nữ..Không phải con gái
—ok..Sao cũng được
—Tôi xin lỗi
Nam Thương cúi gằm mặt,cô như nhận ra hành động của mình vừa nãy có phần không đúng.Nếu để người ngoài nhìn vào,sẽ có nhiều ý nghĩ khác.
Bình Minh Thấy vậy nói tiếp :
—Rốt cuộc cô muốn gặp tôi có chuyện gì?
—Tôi có chuyện này muốn hỏi cậu?
—Tôi và cô,ngoài việc cô là giảng viên dạy tôi thì giữa chúng ta còn chuyện gì để nói sao?
—Bình Minh,tại sao cậu lại không học tiếp nữa?
Anh cười một cái,Cô cũng chẳng biết nụ cười ấy ẩn chứa điều gì.Bình Minh quay người,từ từ ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh.
— Trời lạnh như này,cô mất công đứng đợi tôi 2 tiếng đồng hồ chỉ thực sự muốn nghe câu trả lời từ tôi?
Tự nhiên,Bình Minh thấy người phụ nữ đang đứng trước mặt mình có phần hơi ngốc nghếch.Cũng không biết tâm trạng trong lòng lúc này là gì nữaa.Nam Thương đang quan tâm anh ư?Hay cô chỉ đang lo lắng bằng sự thương hại dành cho một cậu nhóc nhỏ hơn cô tận 5 tuổi.
Nam Thương bị mấy làn gió lạnh thổi thẳng vào mặt có phần hơi buốt.Cô khẽ xoa nhe đôi má,sau đó mới kịp trả lời lại câu hỏi lúc nãy của Bình Minh :
—Cứ cho là vậy đi.Bây giờ cậu nói đi tôi nghe.Đừng để thời gian 2 tiếng lúc nãy tôi đợi cậu là vô ích.
— Tôi đã từng nghe qua câu nói như thế này :”Người không muốn đợi bạn,5 phút cũng là trễ.Người thực sự muốn đợi bạn thì sớm muộn gì vẫn sẽ ở đó,cho dù phải đợi cả cuộc đời”..
Nam Thương nghe xong câu trả lời,khẽ cau mày,nghiêng đôi mắt “không hiểu chút lí lẽ gì cả” về phía Bình Minh rồi nói:
—Này,cậu đang nói điên khùng cái gì đó.Cái gì mà đợi,5 phút..tôi đợi cậu tận 2 tiếng đồng hồ đó.Còn gì nữa mà cả cuộc đời,nghe ghê chết đi được.
—Đó chính là câu trả lời từ tôi.Giờ muộn rồi cô về được rồi đó.
Bình Minh quay lưng bước đi,bỏ mặc Nam Thương đứng đó.Ngay từ ban đầu,cô chỉ muốn gặp để hỏi rõ mọi chuyện.Ấy vậy mà bị hắn ta nói chút lí lẽ ở đâu đẩu đầu đâu.Mặt cô nóng bừng,có lẽ trong lòng liệu đang vô cùng tức giận.
Nhìn bóng lưng của anh,cô không tự chủ được bản thân.Nhanh chóng đưa mắt đảo quanh 1 vòng dưới đất,cuối cùng cũng quyết định điên rồ bằng việc tháo 1 chiếc giày vans đang đi dưới chân.Cầm lên nhìn nó cười ranh mãnh,nhắm về phía lưng của Bình Minh,hét to và chốt hạ “Bụp”
—Này,Cái tên kia,tôi đến đây không phải để nghe cậu nói liên thiên đâu.Quay lại nhanh cho tôi,cái thằng nhóc hỗn xược.
Bình Minh dừng lại.Nam Thương nghĩ cách làm vừa nãy có mình có vẻ thành công nhưng không…Hiện thực không giống như trong tưởng tượng.
Anh quay lại,cúi xuống nhặt lấy đôi giày .Ánh mắt từ từ hướng về Nam Thương.Một cơn gió mạnh thổi đến làm bay chiếc khăn mỏng trên cổ của cô.Cô cúi xuống,vội nhặt,đứng dậy,vẫn thấy Bình Minh đứng đó nhìn cô.
Tự nhiên cô thấy tim mình đập mạnh.”Ánh mắt của người con trai đó đang nhìn mình rất khác”.Đó là suy nghĩ duy nhất của cô.Nam Thương cũng không hiểu,chỉ biết rằng ngay khoảnh khắc này,muốn nhìn cậu ta thêm một chút nữa.
Bình Minh tiến lại,cúi xuống dưới chân của Nam Thương.Đeo lại chiếc giày một cách vô cùng cẩn thận cho cô.
— Trông cô lúc này giống 1 thằng đàn ông hơn đó.Đừng có tuỳ tiện ném giày vào người khác như vậy.Trông cô chẳng nữ tính chút nào.Có lẽ sau hôm nay,à không,từ giây phút này chứ,tôi và cô sẽ chẳnng còn lí do nào để có thể gặp nhau nữa.
—Cậu nói vậy là ý gì..?
—Như cô đã biết,tôi đã rút hẳn hồ sơ ở trường đại học,cũng không cần bảo lưu kết quả.Vì tôi không có ý định đi học lại.
—Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cậu?
—Từ lúc nào cô lại thích quan tâm việc của tôi đến như vậy?Tôi nhớ,hai chúng ta không hề thân thiết..
—Nhưng…
Bình Minh lắc đầu như ra hiệu cho Nam Thưng đừng nói thêm nữa.Cô cũng im ngặt,không nói năng câu nào.
Còn anh cốquan sát cô thêm một chút nữa rồi nặng nhọc nói :
— Cô sẽ chẳng bao giờ có hạnh phúc nếu cứ tiếp tục giữ lấy quá khứ của bản thân.Mọi chuyện của cô tôi đều biết,chỉ là tôi không muốn nói mà ra mà thôi.Tôi chỉ muốn nói với cô một điều thế này.Đời còn dài,đừng vì cái danh phụ nữ đã qua một đời chồng mà khép lại tương lai.Cô xinh đẹp,giỏi giang,đừng vì gặp một thằng đàn ông tồi mà nghĩ cả cuộc đời này sẽ bất hạnh.Hơn nữa,lỡ như thời gian tới có gặp được chân ái cũng đừng quá tin tưởng vào người ta.Đàn bà nên có chút gì đó tham vọng.Đời còn dài,đừng nên nói trước chuyện gì đúng chuyện gì sai.Rồi một ngày có sẽ thấy,những lời hứa bên nhau trọn đời cũng chỉ giống như gió bay mà thôi..Tình yêu,cuộc sống,hay bất cứ thứ gì cũng vậy.Nam Thương,nhất định cô phải sống cho thật tốt.
Từ đầu đến cuối,từng câu chữ lọt vào tai cô không sót một từ nào.Anh bước đi,để lại mình cô giữa một buổi tối đầy gió.Hoá ra trên đời này lại có một người dám nói với cô những hiện thực phũ phàng này.Chân tay cô không cử động,mắt cũng không chớp.Một dòng nước mắt lăn xuống nơi gò má.
Cô giật mình quay lại thì bóng lưng của Bình Minh đã rời đi từ lúc nào.Ngay từ đầu,Nam Thương cũng biết được sau khi li hôn mình sẽ vất vả thế nào.Cô cũng không mong muốn trái tim rung động với một người nào khác.Nhưng chẳng hiểu những lời nói chân thành lúc nãy làm tim cô có phần nhói đau.