Chuyện Là Chi mất cũng đã được hơn 20 năm nay sau khi bị tiền sản giật do sinh non Bình Minh.Nỗi đau mà Chi để lại qua thời gian chẳng thể nào lành.Bình Minh sau khi lớn lên,cũng biết được sự thật cái chết của mẹ qua lời kể của bố.Từ đó,anh sống lạnh lùng,khép mình,không muốn bên cạnh bất cứ người con gái nào.Ông Phong,từ ngày Chi mất liệu có đi thêm bước nữa?
Ông Phong sẽ có phản ứng thế nào nếu một ngày biết được con trai duy nhất của mình Yêu một người phụ nữ đã qua một đời chồng?
Chuyện là như thế này…….
“Nam Thương của tôi đã lỡ một đời chồng.Làm ơn,hãy để phần đời còn lại của cô cô ấy được bình yên “
“Yêu một người phụ nữ đã qua một đời chồng,khó khăn nhưng xứng đáng”
Đặt nhẹ li cà phê còn hơi nóng lên trên bàn,Nam Thương từ từ ngồi xuống.Ánh mắt ngước lên nhìn người đàn ông đối diện đầy đăm chiêu.Sau một hồi nghĩ ngợi,hai bàn tay nhanh nhẹn của cô đẩy 1 tờ giấy về phía Trịnh Đăng
—Đây chính là thoả thuận về việc phân chia tài sản của chúng ta,anh đọc qua đi
Trịnh Đăng đưa ánh mắt nhìn quanh ngôi nhà mà cô đang trọ,trong lòng có chút áy náy.Đôi lông mày anh nhăn lại,cả hai mắt dõi theo từng cử chỉ hành động của vợ cũ đang ngồi trước mặt.
—Em có thể về nhà trước đây của chúng ta,anh sẽ dọn đi
—Anh và cô ấy hãy cứ ở đấy đi,em chỉ có một mình,ở đây cũng không có bất tiện gì
—Anh xin lỗi
—Đừng xin lỗi em,hết yêu và kí vào đơn li hôn đó là cách giải quyết tốt nhất cho cả hai,em và anh ,kể từ giờ phút này không còn là vợ chồng nữa,em vẫn rất trân trọng anh
—Cảm ơn em,Nam Thương
Cô chỉ cười nhẹ rồi nhìn bóng lưng của Trịnh Đăng rời đi.Vậy là cô đã kết thúc cuộc hôn nhân vỏn vẹn trong vòng 1 năm.Đau khổ cô đã tự quên đi,Người chồng cũ hiện giờ cũng có người mới,cô vẫn không oán tránh vì cô với anh,đã thực sự không còn tình cảm.
Nam Thương chỉ không ngờ rằng,bản thân cô lại có thể mạnh mẽ đến như vậy,không một giây suy nghĩ mà kí thẳng tên vào giấy li hôn.Thậm chí cô cũng không hề rơi một giọt nước mắt.Phụ nữ đôi khi mạnh mẽ quá cũng khổ.Nhưng ai biết,đằng sau sự mạnh mẽ bất ngờ ấy lại ẩn chứa một trái tim đầy tổn thương,qua thời gian lại được khâu vá chằng chịt chẳng mấy phần đẹp đẽ.
Dẫu con tim đã đau đớn nhiều như vậy,vẫn cam chịu nhận lấy hết đắng cay mang tên “Người phụ nữ đã qua một đời chồng”
[_______]
Nam Thương vội vã bước ra khỏi căn phòng trọ,hoà mình vào dòng người tấp nập cho kịp chuyến xe buýt vào buổi sáng sớm.Tay cô cầm vội sấp tài liệu,tranh thủ đọc qua vài nội dung của buổi thuyết trình sắp tới.Người người chật chội xen lấn xô đẩy nhau,tất nhiên cô đã quá quen với điều ấy.
Xe buýt dừng lại tại địa điểm cô muốn đến.Nam Thương bước xuống ,dành ra vài giây để chỉnh lại trang phục,từ tốn bước vào cánh cửa Đại học.Hoá ra ,cô là giảng viên của 1 trường Đại học ở Hà Nội.Bước chân gấp gáp hơn khi cô nghe thấy tiếng chuông báo hiệu giờ lên lớp.Một sấp tài liệu trên tay cô còn chưa kịp nhét vào túi đã bị văng ra trải khắp một góc sân.
Cô nhanh chóng cúi xuống nhặt vội những sấp giấy,Trong lòng có chút lo lắng.Hơn hết,cô vừa nhận thấy mình đã va phải ai đó.Khoé miệng cong lên,cô nói :
—Xin lỗi
Nam Thương nói xong, yên vị nhặt gọn gàng hết tập giấy,cô thở phào nhẹ nhõm.Tay trái chống xuống đất mà lấy đà đứng dậy.
Lúc này cô mới ngẩng mặt lên,một gương mặt có chút xa lạ đang giương đôi mắt khó hiểu lên nhìn cô.Tất nhiên Nam Thương chẳng quan tâm đến điều đó.
Cô không nói,lặng lẽ giật lấy đống giấy còn lại trên tay của Người đang đứng đối diện, rồi nhanh chóng rời đi,nét mặt có đôi chút không hài lòng.Nhìn bóng dáng đôi chút có phần khó hiểu của người phụ nữ này, người con trai đứng phía trước bỗng hé nở 1 nụ cười có phần thích thú.
—Đã lâu không gặp Nam Thương
Thì ra ,anh chàng bí ẩn này chính là sinh viên năm cuối do Nam Thương đứng lớp trực tiếp giảng dạy,ấy vậy mà cô chẳng nhận ra cậu sinh viên đang đứng trước mặt mình.Ngày ngày trôi qua,cô lúc nào cũng chỉ bận bịu với công việc,từ lúc li hôn với Trịnh Đăng,cô thậm chí còn chẳng còn thời gian chăm chăm chút cho bản thân.
Một ngày trôi qua,Sau khi buổi giảng kết thúc,Nam Thương có ghé qua chợ mua ít đồ ăn.
Chẳng mấy chốc đã lo xong mấy thứ căn bản.Lúc này cũng đã 8 giờ tối,cô ngồi trước bàn làm việc,tay nhẹ nhàng linh hoạt gõ bàn phím trên máy tính..giữa khu trọ bình dân,nhiều tiếng tạp âm khiến cho cô không thể nào tập trung được.Nam Thương thở dài 1 cái,hai tay day lấy hai thái dương,uống thêm một ngụm nước ,lặng lẽ khoác 1 chiếc áo gió nhẹ,khép cửa rồi đi ra khỏi nhà.
Đôi chân lặng lẽ bước lê thê trên lề đường.Cô khẽ mỉm cười,hoá ra bản thân mình lâu nay lại cô đơn đến như vậy.Nhìn người ta hạnh phúc,trong lòng có chút ghen tị không ít.Mua 1 li kem lạnh ngồi xuống ghế đá,khẽ thả mình cảm nhận cái không khí của Hà Nội.Cô cũng không quên mở một bản nhạc cho quên hết đi muộn sầu.Nam Thương từ từ nhắm mắt lại
Những lời hát êm ru man mác nỗi buồn…
—“Chiều nay không có mắt em cười như lúc xưa
Dường như góc phố cũng biết buồn
Thả hoa bay khắp con đường
Chiều nay không có mưa rơi anh lặng im.
Rồi phiêu linh hát để gió cuốn anh đi mãi xa vời
Làm mây phiêu lãng nơi cuối trời tìm em ”
Trong một không gian đang thanh tịnh đến như vậy.Một giọng nói cất lên phá tan đi sự bình yên cô đang có
—Sao lại trùng hợp vậy nhỉ,lại gặp cô ở đây rồi
Người con trai đứng trước mắt làm cô có chút lạ lẫm.Lục lại trong trí nhớ,rõ ràng đều không có bất kì kí ức nào liên quan đến cậu bạn này.
Nam Thương chẳng đáp,lẳng lặng quay mặt đi
—Cô không biết tôi sao?
Bình Minh ngồi xuống bên cạnh cô,tự tiện nở một nụ cười trong khi cô không tiếp đón.Cô khó chịu ra mặt.Nhưng vẫn cố thể hiện phép lịch sự tối thiểu,nhẹ nhàng đáp :
—-Không biết và cũng không muốn biết..!
—Nhưng tôi lại biết rất rõ về cô đấy
—Rốt cuộc anh bạn muốn gì đây?
—Tôi muốn được tán tỉnh cô
Nam Thương nghe xong có phần ngạc nhiên,nhưng lại nhanh chóng bình ổn lại tinh thần,khẽ nở 1 nụ cười châm biếm vô cùng khoái chí.
—Tôi vừa mới li hôn chồng cũ.Nhan sắc thuộc loại phổ thông,đang ở nhà trọ bình dân giá rẻ,lương tháng chưa được 10 triệu,tài khoản tiết kiệm chưa nổi 100 triệu ,vậy cậu thử nói xem,cậu còn có ý định muốn tán tỉnh tôi nữa hay không
—Chỉ cần cô trả lời tôi là có hay là không?những việc còn lại tôi đều không quan tâm
Trong đầu lúc này của Nam Thương có duy nhất một suy nghĩ “có phải mình đã gặp phải biếи ŧɦái rồi phải không”
Với gương mặt cũng không phải thuộc hạng ế ẩm,hơn nữa lại còn rất trẻ,ăn mặc cũng thuộc dạng có gu.Ấy vậy mà những lời nói của cậu ta đều nằm trong vòng nghi vấn của Nam Thương
Cô đang nghĩ “có thể hắn ta bị biếи ŧɦái?nếu không hoặc trong trường hợp ngáo đá,nặng hơn nữa có khi đầu óc thuộc dạng không bình thường”.Chân mày của Thương co lại,đôi tay khẽ khẽ chớp lấy cái điẹn thoại để trên ghế đá.Có thể thấy cô đang đấu tranh tư tưởng,có khi tính kế bỏ trốn liệu rước hoạ vào thân.
Vừa mới li hôn chồng cũ,thậm chí còn chưa cảm nhận được vị tình yêu thế nào,cô không thể chết dễ dàng như vậy được.Đúng như dự đoán,Nam Thương đưa nắm đấm chốt hạ vào một bên mặt của Bình Minh,rồi nhắm mắt nhắm mũi vào mà chạy
—Đồ biếи ŧɦái….
Cậu ta bị cô chơi một vố bất ngờ liền không kịp phản kháng.Thú thực là đau thật,đau đến điếng người.Nhật Minh mới tuột miệng nói :
—Đùa…không biết cô ta là phụ nữ hay đàn ông nữa.Khoẻ thế không biết..!
Vừa ôm mặt vừa cay cú trông thấy .Cho chết cái tội sát gái.Còn về phía cô,chưa bao giờ lại thấy cô mạnh mẽ và có chút vô tình thì phải.Chạy thẳng về đến nhà,trên mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi.Vừa thở vừa nói với chính bản thân mình :
—Cũng may là không chạy theo chứ không mình chết chắc
E rằng,lần này Nam Thương sẽ phải gặp Bình Minh thường xuyên,sự việc này sớm muộn gì cũng bị cậu ta đáp trả.Trong lòng cô không mảy may quan tâm và lo lắng,cứ bình yên như vại mà hưởng thụ cuộc sống sau khi li hôn.
Nói vậy thôi,chứ cô cũng buồn lắm chứ.Mới được có 27 tuổi chứ mấy,vội lấy chồng do sự giới thiệu của bố mẹ,rồi cũng nhanh chóng li hôn vì không hợp
Cưới nhau với chồng cũ cũng được 1 năm,nhưng chuyện sinh hoạt vợ chồng chỉ đếm trên đầu ngón tay vì hai người chẳng có hứng thú.Rồi một ngày,cô phát hiện chồng mình có người tình cùng cơ quan,cô cũng chỉ lặng lẽ gọi cả ba người ngồi xuống nói chuyện
Hết yêu,hết tình,hết nghĩa,cô vui vẻ kí vào giấy li hôn,trả tự do cho chồng cũ.Đơn phương dọn ra khỏi ngôi nhà hai người từng góp tiền mua chung.
Thực ra đối với Nam Thương,cô suy nghĩ đơn giản lắm.Mọi chuyện trên đời xảy ra đều có nguyên nhân của nó,trốn tránh càng làm sự việc ấy thêm nghiêm trọng.Thôi thì cứ chơ cái mặt ra mà đối diện với nó,đau một tí rồi hết còn hơn cứ ôm dai dẳng trong lòng mà khó chịu.
Cô vẫn chưa dám nói với bố mẹ chuyện vợ chồng đã li hôn.Nam Thương sợ,không phải sợ những lời dị nghị xung quanh,mà chỉ sợ người ta nói bố mẹ cô không biết dạy con,mới lấy chồng mà đã bỏ chồng các thứ.Mọi chuyện đi đến nước này,cô cũng đâu có muốn thế,chỉ là hoàn cảnh đưa đẩy nên cố cắn răng nà chịu đựng.
Tự nhiên đang nằm,cô nhìn lên trần nhỏ rồi khẽ bật cười thành tiếng như ma làm.
—Nếu không khóc được thì cười cho đời bớt buồn vậy
Có lẽ sau cuộc hôn nhân đổ vỡ lần này,người phụ nữ ấy chẳng tin vào tình yêu nữa.Nam Thương nói
—Tình yêu là cái thá gì chứ.Không có mày tao vẫn sống tốt,vẫn có cơm ngon ăn cả tháng,mua quần áo,hẹn hò với bạn bè..cần đếch gì,bận người..!
Tận đến 3 h sáng ,cô mới chợp được mắt.Bên ngoài,những cơn gió mang hơi lạnh của mùa đông đang đến.Chỉ sợ,mùa đông đến quá sớm khiến Nam Thương bé nhỏ của chúng ta không kịp trở tay,trái tim trước đã giá băng nay càng lạnh giá hơn.
“Gió Đông ơi,đến chầm chậm thôi,để cho cô gái của tôi kịp sưởi ấm đã.”
Hẹn báo thức dạy 5 giờ sáng,nhưng đến tận 6 giờ cô mới nâng được mình dạy.Cô mở ti vi,uống thêm 1 li sữa,rồi ngồi xuống bàn.
Cuộc sống độc thân như này có vẻ thật là tốt đây.Không phải nghĩ ngợi,thích dậy mấy giờ,thích ăn uống cái gì,làm gì đều không có người thứ hai can thiệp.
Ai bảo phụ nữ li hôn xong là khổ,chẳng qua họ chưa biết tận hưởng mà thôi.
Một ngày bình yên sẽ lại trôi qua nếu như Nam Thương không nhận được điện thoại từ mẹ .Nhìn hàng số hiển thị,trong lòng cô bất an đôi chút,1 cuộc gọi nhỡ,2 cuộc,rồi đến 3 cuộc..cô đành bất lực bắt máy.
—Dạ mẹ con nghe
—Hôm nay nghỉ dạy,về nhà có chuyện..!
Mẹ nói một câu ngắn gọn cụt lủn như vậy xong cúp máy,điệu bộ hiền lành trước đây không còn nữa.Có lẽ Nam Thương cũng đã đoán ra được phần nào nguyên nhân khiến mẹ cô như vậy.Cô không lên lớp,bắt taxi rồi đi thẳng về nhà.Nhà mẹ và nhà trọ cô đang ở cách nhau cũng khá xa nên đi tận gần 40 phút cô mới đến nơi
Vừa bước chân vào tới cửa,câu nói đầu tiên cô nghe thấy không phải là “con đến rồi à,vào nhà đi” hay “đi đường có mệt không con”,mà chính là “giờ mày mới giám vác cái bản mặt ấy mà về nhà à”.Câu nói ấy,được thốt ra từ chínnh người mẹ ruột đã đẻ ra cô.Nam Thương không nói,chỉ lặng lặng cất giày.Khẽ lên tiếng chào bố và chào mẹ :