Bị Người Yêu Lừa Làm Gái

Chương 47

Chương 47 - Cuối
Hoá ra Mạnh Vũ chính là người cung cấp địa chỉ của đạt cho Chủ nợ.Cũng đúng thôi,nó xứng đáng nhận hậu quả sau những việc nó làm.Chỉ là cái nghiệp của nó có nặng hay không thì phải để thời gian trả lời.Nhân quả báo ứng không bỏ sót một ai,gieo gió nhất định sẽ gặp bão….

Từng cây dùi cui đập mạnh vào người Đạt khiến tim gan phổi của hắn như muốn nổ tung.Cuối cùng sau bao ngày cao chạy xa bay từ Nhật về Việt Nam,đến nay hắn đã bị chủ nợ tóm sống với một ít sự giúp đỡ từ Vũ.

Mạnh Vũ hận Đạt vì đã khiến người con gái anh yêu phải đau đớn đến như vậy?anh muốn gϊếŧ chết hắn,nhưng bản chất anh không cho anh làm vậy.Anh mặc hắn cho kẻ khác trừng trị,còn anh,điều duy nhất anh quan tâm là người con gái anh yêu đang ở đâu….

—Quỳnh Anh,rốt cuộc em đang ở đâu?

Trời thì lúc này cũng đã đổ cơn mưa tầm tã.Sấm,rồi chớp vang lên cả một vùng trời.Tôi đứng trên cầu,nước mưa thấm xuống môi tôi mặn chát.Tôi cũng chẳng biết đó là nước mắt hay là nước mưa nữa?Chỉ biết nó mặn đến đắng chát của cổ họng,đắng chát cả cuộc đời…

Tay tôi bám chắc vào thành cầu đã gỉ sét..Nhắm mắt lại,tôi thấy bình yên hơn khi thấy bản thân mình đang chìm vào trong làn nước dứoi chân cây cầu..

24 giờ đồng cũng trôi qua..Cơn mưa đã qua để lại chút dư âm buồn man mác.Phía cảnh sát được một số người dân cung cấp thông tin về một người phụ nữ khoảng tầm 20 tuổi nhảy cầu tự tử…

Họ viết báo đưa tin trong đêm mưa gió có một người phụ nữ đã nhảy cầu tự tử vì bị phát tán clip cảnh nóng trên mạng…

Nhưng mà không một ai có thể khẳng định đó là sự thật..

Phía trên cầu còn có dép,một cái mũ và một cái áo khoác.Người nhà đến xác minh,Mẹ đến,Hạnh đến,Vũ cũng có mặt…

Tất cả đều trùng khớp với hình dáng ăn mặc lúc tôi đi ra ngoài.Mẹ tôi như chết lặng,Hạnh khóc,Vũ không khóc,anh lặng lặng đi đến địa điểm mà công an họ tìm thấy những đồ vật của tôi…

Anh nhìn xung quanh,Vẫn còn bát hương với que nhang cháy dở để cầu xiêu cho linh hồn ngừoi đã khuất.Phía dưới,hoa cúc trắng,tiền vàng,tàn hương bay khắp khúc sông.Một số thợ nặn cùng một số công an đang tiến hành tìm kiếm thi thể.Một số người dân hiếu kì còn ngáng lại xem,thêu dệt đôi ba câu,người thì thầm cầu nguyện cho cô gái xấu số thảm thương,người thì tiếc thương mà thầm trách sao cô gái dại dột quá

Vũ lặng lẽ quan sát từ đầu đến cuối.Bả vai của anh vẫn còn băng một lớp băng trắng do vết thương còn chưa kịp lành.Bên Nhật Bản mọi thứ đã chuẩn bị xong,chỉ cần anh trở về là có thể phẫu thuật.Nhưng anh nói “Chừng nào chưa tìm được Quỳnh Anh,anh nhất định không về..”

Nhìn vào làn nước đang chảy yên bình thế kia,anh không tin là người con gái của anh đang ở đây.Nó sẽ không nhẫn tâm vô tình mà cuốn mất đi người con gái anh yêu đúng không?

Anh khóc..Lần đầu tiên anh khóc trong cuộc đời khi biết anh vừa mất đi một thứ gì đó.Trong lòng anh,anh còn dự kiến đợi khi nào anh chữa khỏi bệnh ở Nhật là anhquay về Việt Nam để cầu hôn tôi liền.Chiếc nhẫn anh mới mua từ Đợt về dỗ bố tôi vẫn còn nằm trong vali.Anh không ngờ,mọi chuyện xảy ra lại nhanh hơn một cái chớp mắt…

Người con gái anh yêu đã từng làm gái?anh chưa bao giờ muốn quên đi điều ấy.Việc gì phải quên chứ,khi anh đã chấp nhận yêu,anh chấp nhận yêu cả quá khứ.Quỳnh Anh tôi,làm gái không phải vì tiền,cũng không phải vì thích mà bị bắt ép.Đó chính là lí do anh yêu tôi,yêu tâm hồn bé nhỏ bị tổn thương ấy..đó mới chính là tình yêu thực sự…

Một quá khứ chưa bao giờ có đủ lí do để nói lên nhân cách của một con người..

1 tuần trôi qua,thi thể vẫn không được tìm thấy..Công tác tìm kiếm cứu hộ,cứu nạn cũng tạm ngưng.Một chút hi vọng giả thiết đưa ra về việc nói tôi vẫn còn sống.

Họ in hình dán ở tôi khắp mọi nơi,trên mọi nẻo đường..Và rồi,sau mấy tháng ròng rã cuối cùng cũng có một thông tin nói rằng thấy một người giống tôi đang trong một ngôi chùa

Hạnh báo cho Vũ.Vũ lại một lần nữa quay trở về Việt Nam..

Chuyến xe khởi hành về vùng đất của một làng quê nghèo..nơi ấy có một ngôi chùa nhỏ được xây dựng từ bao đời này…

Họ như chết lặng khi nhìn thấy một người giống dáng vẻ của tôi đang cầm một cây chổi và một chiếc rổ nhỏ.

Chỉ tiếc rằng,nay tóc đã không còn…

“Xào xạc…”

Quét từng chiếc lá khô đang rơi trên sân chùa…Từng nhịp từng nhịp vang lên đều đặn.Trên tay cầm một chuỗi hạt tụng kinh…

Dáng người bé nhỏ ấy..lom khom lấy chiếc rổ nhỏ nhặt từng bông hoa đại rơi xuống nền đất.Tiếng tụng kinh,tiếng gõ mõ cùng cái sự bình yên đến nao lòng đã làm cho cô gái ấy nở nụ cười…

Mẹ,Hạnh Và Vũ như chết lặng khi nhìn thấy.

Mẹ bước đến,hai dòng nước mắt lăn dài mà gọi

—Quỳnh anh

Trong vô thức như thói quen cũ.Người con gái bé nhỏ ấy quay lại..mặt đối mặt,mắt nhìn nhau,ngượng ngùng không nói thành lời..

Trong cái đêm mưa gió ấy,tôi đã không nhảy cầu,không lựa chọn cái chết để giải thoát cuộc đời mình.Tôi đã tìm đến Phật,đã đến sống nương tựa nơi cửa chùa.Rũ bỏ hồng trần,rũ bỏ mái tóc dài để trở thành một ni cô..

Ni cô ấy chính là tôi,cùng một khuôn mặt,cùng một dáng người,nhưng lại là hai cuộc đời

Một là Quỳnh Anh đã từng lầm lỡ trong quá khứ,Hai là Quỳnh anh,một ni cô trong hiện tại và tương lai

Tôi sau cùng mọi chuyện cũng chấp nhận một cuộc đời bình yên.Chỉ có cách nương tựa cửa phật mới làm tâm hồn tôi bình thản,mà an nhiên sống một kiếp người trọn vẹn..

Tôi quay đi,cố không bật khóc khi gặp họ trong hoàn cảnh như vậy.Miệng vẫn chỉ duy nhất một câu nói

—Nam Mô a di Đà Phật…

Sư thầy đi ra,Như đoán được phần nào câu chuyện nên đã mời mẹ vào trong chùa để nói chuyện…

Còn tôi…Tôi lẳng lặng ra phía sau vườn để quét nốt phần lá khô còn lại…

Vũ theo sau,tôi biết,anh lặng lẽ quan sát tôi.

Trong giây phút bất cẩn,tôi làm rơi chuỗi hạt,Vũ cúi xuống cùng một lúc với tôi để nhặt chuỗi hạt…Tay chúng tôi chạm nhau,tôi rụt tay lại.Anh nhìn tôi,tôi nhìn lại anh…

Khoảng cách bao nhiêu ngày nhung nhớ cuối cùng cũng được thu nhỏ bằng một ánh mắt u buồn…

Chỉ tiếc rằng tôi giờ đã trở thành người của Phật….

—Quỳnh Anh…

Lúc đó tôi chỉ dám quay mặt đi chỗ khác mà đáp … Đó chính là đoạn thơ thiền mà tôi vẫn hay ghi nhớ trong suốt quãng đường đi tu của mình..

“Người đi khất thực tình thương

Bằng bình bát rộng sâu nhường con tim

Thuận dòng sinh tử hóa duyên

Không phân biệt, chẳng nhị-biên là gì

Ta trồng hạt giống từ bi

Ngày sau kết trái vô-vi cúng-dường

Nguyện trên khắp nẻo vô thường

Người đi phổ độ vào đường chân như”

Tôi cầm chổi,cầm rổ hoa đại lặng lẽ bước về phía trước.Mạnh Vũ lặng lẽ đứng dậy,anh nhìn tôi,ánh mắt hiện lên hơn cả một chữ đau lòng

—Quỳnh Anh,cuối cùng em vẫn chọn cách Từ bỏ anh ,từ bỏ tình yêu của chúng ta.Nhưng dù sao,anh cũng cảm ơn em vì đã không từ bỏ mạng sống của chính bản thân mình.Xuống tóc,đi tu,Rũ bỏ hồng trần đầy vương vấn.Hôm nay,anh chính thức từ bỏ em,để lại em nương nhờ cửa phật…Cả một đời Bình An..

Ân oán bỏ lại phía sau…Tôi ngẫm nghĩ như bản thân đã tự mình trải qua từng kiếp nạn..

Những chuyện đau buồn xảy ra trong quá khứ đều là nguyên nhân quan trọng để hình thành nên một tương lai của một cuộc đời…

Đạt cũng chẳng biết sau khi bị chủ nợ bắt thì bị đánh còn sống hay đã chết..hay đang lưu lạc phương nào..Chỉ là cÁi giá mà hắn phải trả vẫn chưa đến mà thôi…

Chỉ mong mẹ,Vũ những người quan trọnng trong cuộc đời có thể tôn trọng quyết định của tôi mà mỉm cười sống một cuộc đời mới bình an hơn..

Tôi nhìn mẹ,Nhìn Vũ,nhìn Hạnh một lần nữa trước khi họ rời đi.Ánh mắt luyến tiếc không muốn rời…

Trong miệng tôi lẩm nhẩm..Lời thơ thiền tôi vẫn hay nghe,nhắm mắt lại..mà quay mặt bước đi

“Đã biết cảnh hồng trần trôi nổi,

Một ngày nào cát bụi buông xuôi

Vô thương muôn sự rỗ rồi

Hoa sen chín phẩm là nơi an bình”

Cả một kiếp người…Thực sự tôi vẫn chưa được sống trọn vẹn một kiếp người..

“Nhân duyên vốn tại ông trời..”

“Em có hàng ngàn lí do muốn gặp anh.Nhưng lại thiếu một thân phận để có thể gặp được anh..”

Người vừa đến cũng vừa đi rất vội.Bỏ lại em giữa một trời cát bụi.Khoảng cách xa nghìn trùng,chân bước mãi không tới.Chỉ sợ sau này dòng đời bất chắc không gặp lại,lòng em vương vấn suốt một đời.Chỉ mong sao trời chưa kịp sáng,vẫn lại gặp nhau được một lần.

Em đi tu bỏ lại anh giữa một trời Cát Bụi..Em chọn cửa Phật mà chọn từ bỏ anh…

—-The end—-

Một cái kết theo tác giả là một cái kết trọn vẹn dành cho tất cả các nhân vật trong truyện.Trên thực tế ,Nhân vật Vũ cũng chỉ là tác giả tưởng tượng ra để phần nào an ủi cuộc đời của Quỳnh anh.Ngoài đời Quỳnh Anh là có thật,câu chuyện này cũng là có thật.Ngoài ra còn có chi tiết Quỳnh Anh mang thai và bị bắt ép phá một cách tàn nhẫn lúc ở bên Nhật ,tác giả vì quá thương cho cô bé mà đã không cho vào.Trên thực tế,Quỳnh Anh cũng chỉ có một mình…cô ấy thực sự vô cùng đáng thương.Cảm ơn mn trong thời gian qua đã cùng tác giả hoà vào cảm xúc của bộ truyện mang tên “Bị người yêu lừa làm gái”.

---------