Chương 46
Tối đếnTrời hôm nay âm u,gợn buồn nên chẳng có trăng và sao.Xung quanh đều có duy nhất một màu u buồn không hơn không kém
Tôi lê đôi chân bé nhỏ trên con đường vắng,cũng chẳng biết đây là đâu nữa.Bản thân tôi ngày hôm nay chẳng còn là chính bản thân mình nữa.
Rốt cuộc kiếp trước tôi đã làm gì nên tội để bây giờ bản thân và gia đình phải gánh một cái nghiệp nặng như vậy.Tôi khóc,khóc vì sự ngu ngốc trong quá khứ của chính mình.Hoá ra tôi từng chưa bao giờ quên đi cái quá khứ ấy.
Nhìn lại bản thân tôi giờ còn gì cơ chứ?Mẹ cũng vì tôi mà tổn thương,Mạnh Vũ cùng vì tôi mà lăm lần bảy lượt bị Đạt hại.Cái số vận lấy vào người,muốn tránh cũng thực sự khó.
Sáng hôm nay khi đoạn clip cảnh nóng trong quá khứ tôi làm gái bị phát tán trên mạng,tôi thực sự sốc.Từng nỗi đau ghép lại tạo nên bức tranh quá khứ dày vò khiến tâm trí tôi phát điên.Tôi nhìn thân thể tôi trong gương,toàn thân nóng rực mà muốn nghiền nát cơ thể bẩn thỉu này.Tự nhiên tôi lại nhớ câu nói trước đây mà thằng Đạt đã từng nói với tôi “Dù sau này bản thân mày có tốt đẹp thế nào đi chăng nữa thì mày cũng đừng quên trong quá khứ mày đã làm gái.Mà đã làm cái nghề ấy rồi thì mày đừng mơ tưởng cái hạnh phúc gọi là Lọ Lem”.
Hai tay vịn vào thành cầu.Con mắt tôi mờ dần theo hai hàng nước mắt.Đôi chân run lên mà kiên định đứng một chỗ.Một cơn gió nhẹ thổi qua làm tóc tôi rối bù lên.Bản thân lúc này không còn gì ngoài hai chữ “Thảm Thương”.
Tôi đưa mắt nhìn xuống làn nước đang chảy dưới chân cầu.Nó đen,đen một cách sâu thẳm,nó thực sự giống với cuộc đời tôi,tâm trạng tôi lúc này.Liệu tôi có thể nhảy xuống cái hố đen đầy nguy hiểm ấy để giải thoát cuộc đời mình hay không?
Chính tôi ,chính bản thân tôi cho rằng chỉ có cái chết mới thực sự là liều thuốc giải thoát duy nhất.Tôi như phát điên,toàn thân như chỉ muốn nổ tung.Tôi muốn hét,muốn gϊếŧ chết cái kẻ đã làm cuộc đời của tôi thành ra như thế này.Tôi ngu,đúng là tôi ngu đúng không?Ngu khi yêu một người hết lòng,ngu khi đã mơ mộng những thứ đáng ra không bao giờ thuộc về mình.
Tôi gục xuống,Hai tay tôi rời khỏi thành cầu.Tôi khóc nghẹn khi nhớ lại mọi chuyện buồn đau mà tôi từng trải qua.
Từ bé tôi chưa bao giờ có một người bạn thực sự.Tôi ít nói,nhút nhát,lạnh lùng,bạn bè họ chỉ duy nhất muốn lợi dụng tôi.Lớn lên,tôi lại bị tình yêu đầu đời lừa một cách đau đớn.Trước đây,tôi cứ từng nghĩ,bản thân chỉ cần đối xử tốt với họ là sẽ nhận lại được tấm chân tình.Nhưng không ngờ,Quỳnh Anh tôi cuối cùng cũng chỉ là một con búp bê đồ chơi vô giá trị,có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Rồi tôi lại nghĩ đến mẹ,đến người bố đã mất ,rồi đến em gái,sau cùng là Hạnh,là Vũ.Tất cả đang như một cơn bão đang đấu tranh trong lòng tôi.Tôi cũng không biết nữa..Chỉ là…hôm nay tôi mệt mỏi,thực sự muốn buông bỏ tất cả.
Tôi đã từng cắn chặt răng vào môi sao cho khóc không bật thành tiếng.Tôi đã từng khóc cả đêm ,sáng mai khi thức dậy vẫn cố gắng nở một nụ cười thật tươi,tôi đã từng nghe thấy người khác nói xấu tôi sau lưng,bịa chuyện nói những điều không hay về bản thân tôi..lúc ấy,dù oan ức,tủi nhục,tôi vẫn cúi đầu mà nói hai từ “xin lỗi”.Đến bản thân tôi nhiều lúc cũng chẳng hiểu sao mình lại nhu nhược đến mức như vậy.
Tương lai hay quá khứ sẽ không làm thay đổi một con người,mà nó chỉ thay đổi nhân cách của một con người mà thôi.
Không phải vết thương nào nhìn thấy máu cũng là đau nhất.Vết thương không nhìn thấy máu mới chính là vết thương đau nhất.
Buông bỏ….Quá khứ khi bị nhắc lại, nó chính là báo hiệu cho sự kết thúc cuộc đời của một ai đó..Và đó chính là tôi,Quỳnh Anh
——-
Trong lúc tôi mất liên lạc,Vũ và mẹ,Hạnh vẫn không ngừng lo lắng.Họ đi tìm khắp nơi,biện pháp cuối cùng tìm đến là nhờ sự giúp đỡ của cảnh sát cũng đã được huy động,ấy vậy mà tin tức tôi vẫn biệt tăm
Mạnh Vũ cánh tay không khỏi đau nhức,việc anh tự tiện rời khỏi bệnh viện đã làm cho các bác sĩ vô cùng khó xử.Mẹ anh và Trang dường như phát điên khi thấy anh hành động như vậy,nhưng biết làm thế nào.Anh yêu tôi,anh điên cuồng đi tìm tôi mặc anh đang bị thương.
Người ta nói tình yêu là thứ dễ có được,cũng là thứ dễ mất đi nhất.Đôi khi tôi chọn cách buông tay một ai đó không phải tôi hết yêu.Mà bởi vì,người ấy quá hoàn hảo,cho tôi cảm giác áp lực hơn là cảm giác yêu đương.
Đoạn clip trên mạng cũng được hạn chế chia sẻ và được gỡ xuống sau khi nhờ cảnh sát can thiệp.Nhưng dù có làm cách nào đi nữa,thì người trong clip đó vẫn là tôi,vẫn là cái đứa con gái đi làm đĩ để cho đàn ông thoả mãn du͙© vọиɠ.Người đời chửi,người đời nguyền rủa..Nhưng người ta đâu biết,phía sau cái mác khốn nạn ấy lại là cả một câu chuyện…
……
Hai tay Mạnh Vũ nắm chặt thành hình nắm đấm.Chiếc điện thoại của Vũ rung lên,Anh bắt chuông
—Alo
Phía đầu giây vang lên một giọng nói vô cùng hùng hổ có phần hơi hổ báo.
—Anh đang tìm được chỗ nó rồi,cảm ơn chú nhé,Mạnh Vũ.
—Việc còn lại là việc của anh và anh ta.Thằng Đạt chết hay sống giờ trong tay anh,chỉ là tôi không muốn nó xuất hiện trước mắt tôi thêm lần nữa.Số tiền nó nợ tôi,nếu anh cảm thấy có thể đòi được thì cứ việc.Tôi cho anh.
—được,chuyện anh và chú coi như xong.Còn việc nó nợ tiền anh trốn không trả,anh sẽ xử đúng luật
—Đó là chuyện của các người…Tôi cúp máy trước.
---------