Chương 45
Tôi đẩy mẹ ra phía xa,ánh mắt một màu vô vọng bước lên phòng rồi đóng chặt cửa.Bây giờ có lẽ đây là cách tốt nhất khiến tôi bình tâm trở lại.Cả không gian kìm hãm bản thân tôi.Thậm chí tôi còn dám nhìn lại bản thân mình trong gương thêm lần nữa.
Tự nhiên cảm thấy nhớ bố,muốn đến một lời xa tìm bố,muốn tìm đến những cảm xúc bình yên nhất .Quỳnh Anh,một cô gái bé nhỏ chỉ mới gần 20 tuổi đầu thôi mà..Đúng Quỳnh Anh là tôi,là cô gái đã bị người yêu lừa làm gái để rồi ngày hôm nay phải gánh chịu hết tất cả những hậu quả trong quá khứ.
Người ta cứ luôn miệng nói “đừng bao giờ sống trong cái quá khứ,phải hướng tới hiện tại và tương lai”.Nhưng có bao giờ người ta nằm trong cảm xúc của tôi không?Niếm trải đau khổ và hạnh phúc nhiều nhất cũng là tôi?Đã quá muộn để bắt đầu lại mọi thứ.
Tôi cố nhắm mắt lại,nghĩ lại những chuyện đẹp đẽ nhất đã xảy ra trong cuộc đời của mình.Từng kí ức như ngọn gió nhẹ nhàng bình yên thổi thoáng qua một cách chớp nhoáng.
Tôi kéo trong ngăn bàn ra một tập giấy bút.Đôi tay khẽ run run xé từng mẫu giấy to bằng bàn tay để viết.
——-
Xong xuôi,tôi mới gập vuông góc rồi để lại phía hộc bàn.Tôi đứng trước gương,cố lau đi đôi mắt vẫn còn đẫm lệ để chỉnh lại quần áo đôi chút.
Tôi đi xuống nhà,Mẹ ở dưới phòng khách đợi tôi.Tôi mỉm cười
—Con không sao rồi,Hạnh vừa gọi điện cho con.Con đi ra ngoài gặp nó giải quyết một số việc xong con sẽ về ngay
—Mẹ sẽ đi cùng con
—Không sao đâu mẹ,con ổn mà,mẹ nhìn này
Tôi nở một nụ cười không thể tươi hơn để giấu đi nỗi đau trong lòng kia đi.Nghe tôi nói vậy mẹ cũng không muốn gây áp lực lên tôi mà ngăn cản.Tôi bước đi,trong lòng lặng trĩu.
—Con nhất định phải về mà.
Tôi chỉ cười mà không đáp lại lời nói của mẹ.Đáy lòng lặng trĩu cứ thế rời khỏi nhà.Bây giờ tôi có một suy nghĩ vô cùng tiêu cực.Trời lúc này vẫn còn sáng,hôm nay tôi đoán sẽ là một ngày mưa,trời vẫn hơi âm u .Sau trời mưa hôm nay,ngày mai trời sẽ lại nắng đúng không?
Tôi lang thang trên khắp con phố,tôi cứ thế mà đi thẳng ,tôi cũng không biết bản thân mình đang đi đâu nữa.Tôi nói dối mẹ,tôi không đi gặp Hạnh,cũng chưa nhận được cuộc điện thoại nào từ Hạnh.
Quá tầm trưa,Mạnh Vũ với Hạnh mới đến nhà tôi.Trời lúc này cũng có sấm chớp ù ù.Vừa thấy Hạnh mẹ tôi đã vội hỏi
—Quỳnh anh đâu rồi Hạnh
—Chị ấy không có ở nhà sao ạ?
—Sao lại vậy?chẳng phải nói đi gặp con sao
—Gặp con?con mới chỉ đến đây thôi mà.Con chưa gặp chị ấy
—Thế Quỳnh Anh rốt cuộc đang ở đâu?
—Bác bình tĩnh nghe con nói.Chị quỳnh anh biết về đoạn video bị phát tán trên mạng rồi đúng không?
—Mới biết..có khi nào nó..
Mạnh vũ biết tôi có một trái tim vô cùng nhạy cảm.Chỉ cần có nhiều việc xảy ra là e rằng tôi sẽ làm liều
Vũ nói
—Trước khi đi,Quỳnh Anh có mang cái gì đi cùng không ạ?
—Không..
Mạnh vũ rút điện thoại từ trong túi gọi vào số điện thoại của Tôi thì thấy chuông kêu.Nhưng tiếng chuông ấy lại vô cùng gần.Tôi không mangtheo điện thoại
Vũ và mẹ tôi,Hạnh nghe thấy tiếng chuông điện thoại phát ra từ phía phòng tôi nên chạy vào xem thử.Cả căn phòng đồ đạc đều đã được sắp xếp một cách gọn gàng
—Mọi người nhìn kìa.
Tất cả cùng nhìn vào hai tờ giấy được nằm ngay ngắn dưới hộc tủ còn chưa kịp đóng.
Cả hai bức thư đều gắn với tên của hai người
“gửi mẹ”
“Mạnh vũ”
Mẹ tôi run run đọc từng câu chữ có trong lá thư mà tôi đã viết.Mùi mực vẫn còn mới mà người thì lại biến mất không thấy đâu
“Mẹ…
Dạo gần đây mẹ mệt mỏi lắm phải không?Dạo gần đây mẹ còn hay giấu con khóc nữa.Con biết khi mẹ phát hiện ra sự thật đau lòng ấy,con đã trách bản thân mình đến nhường nào.Nhưng sâu tận trái tim con,con chưa từng muốn làm vậy.Nếu không có con,mẹ sẽ buồn lắm phải không?Nhưng mà mẹ ơi,bố cũng cô đơn lắm,dạo gần đây con hay mơ thấy bố,bố nhìn con buồn lắm.Con thực sự muốn đi đến nơi đó để chăm sóc bố,mẹ à.Liệu nơi đó con sẽ được bình yên chứ.Có lẽ con phải để mẹ lại cho em con chăm sóc rồi.Mẹ nhất định phải sống thật tốt nhé.Con chưa từng nói câu này nhưng con thực sự yêu mẹ.Đừng đi tìm con nhé,vì con muốn đến nơi con muốn đến..”
Mẹ tôi như chết ngất khi nghe những lời mà tôi vừa viết.
Cả Hạnh và vũ cũng boàng hoàng không kém.Cả thân người Mạnh Vũ run lên,anh điên cuồng vò nát lá thư còn chưa kịp đọc
—Mạnh Vũ,anh định đi đâu
—Anh phải đi tìm Quỳnh anh,nhất định phải tìm được cô ấy bằng bất cứ giá nào
—Vai anh bị thương ấy,nếu anh mà cứ như thế này thì anh sẽ bị tổn thương mà liệt luôn ấy.
—Anh không quan tâm..
Tìm tôi mãi cũng đến tối muộn.Vũ bất lực nhìn đồng hồ từng phút,từng giây trôi qua.Lúc này anh mới bất lực mà gục xuống
Anh lấy trong túi áo lá thư lúc sang.Đu nó bị nhào nát đôi chút nhưng vẫn còn nguyên những dòng chữ được tôi viết ngay ngắn
“Xin chào..Mạnh Vũ.
Khi em định viết lá thư này,em cũng không biết là có đến được tay anh không?Nhưng mà em nghĩ lại,nếu mà cứ thế lẳng lặng đi không nói một lời nào thì hơi mất lịch sự nên em quyết định sẽ viết cho anh.Trước đây anh có từng hỏi em rằng em có tin vào ngôn tình không ?Giờ em trả lời cho anh nghe có muộn quá không nhỉ?Từ khi gặp anh em đã biết là mình gặp được tấm chân tình đáng yêu nhất rồi.Được một người ưu tú như vậy giúp đỡ đã khiến trái tim em rung động không phải ít.Chính vì anh đã khiến em mạnh mẽ hơn nên em cảm thấy biết ơn lắm.Hôm qua khi nói với anh những điều tổn thương như vậy em cũng đã khóc nhiều lắm.Em muốn chúng ta sẽ gắn bó lâu hơn,nhưng xem chừng việc này đã trở nên quá khó.Thực sự,em không muốn em chỉ giống một con gió thoáng qua mà lướt qua cuộc đời anh vội vàng đến vậy.Sau này không có em,nhất định anh phải sống thật tốt,ăn thật nhiều,phải lo cho bản thân tốt hơn biết không.Anh cũng đừng khóc,cũng đừng nhớ em nhiều quá.Hãy coi em giống như một giấc mơ thôi,tỉnh dậy anh sẽ quên nhanh thôi mà…Em Xin lỗi vì những tháng năm sau này phải để lại anh một mình đơn độc..”
Quá khứ – hiện tại… có thể sẽ là một điểm bắt đầu,nhưng nó cũng sẽ là một điểm kết thúc cho một cuộc đời.. ai đó
Ai đi qua cuộc đời bạn ,dù là đau khổ,dù là hạnh phúc cũng đều là một tấm chân tình nhiều cảm xúc nhất
Chỉ là có những hình dáng, tên gọi khi nhắc lại trái tim lại cảm giác nhói đau …
Một chút….
---------