Chương 44
Buông bỏ anh chẳng bao giờ là một điều dễ dàng.Tôi bắt chuyến xe cuối cùng còn lại ở bến xe để về quê.Trên đường chỉ còn vài hành khách thưa thớt đang mệt mỏi chờ đợi giờ về nhà.Còn tôi,tôi chỉ muốn chuyến xe này cứ chạy mãi,chạy mãi,đừng dừng tại một điểm nào đó là được.Tôi biết chạy trốn không phải là một việc làm tốt,nhưng ít ra trong hoàn cảnh lúc này của tôi nó cũng có ít tác dụng.
Mỗi một ngày tôi đều tự lấy một niềm vui làm động lực sống cho bản thân mình.Nhưng dạo gần đây quá nhiều chuyện xảy ra khiến tôi không còn chuyên tâm vào bản thân nữa.Mẹ ,Vũ..gia đình,tình yêu cũng cứ thế mà chống lại tôi như cái cách mà những nổi đau quá khứ gợi lại vậy.
Giá như mình cứ như một đứa trẻ,chẳng bận lớn,chẳng bận trưởng thành,chẳng bận buồn,chẳnng bận khóc,như vậy thì tốt biết mấy.Có nhiều người khinh thường tôi,bỏ mặc tôi nhưng một cách nào đó tôi lại không oán hận họ.Cuộc đời này gặp gỡ ai, bỏ lỡ ai đều có sự sắp đặt.
Cứ thế tôi bật khóc như một đứa trẻ con bị mẹ mắng..Cảm xúc dồn nén,những giọt nước mắt rơi xuống khoé môi mặn chát.Tôi tự mình đấm vào l*иg ngực của mình để oán trách bản thân.
Tại sao bản thân không mạnh mẽ mà vượt qua cái ám ảnh gọi là quá khứ?
Tôi thật tệ đúng không?
Tôi xấu xa đúng không?
Tôi yếu đuối đúng không?
Tôi đáng chết lắm đúng không?
Chiếc xe ô tô trong đêm dừng lại tại điểm cuối.Tôi mệt nhọc bước xuống.Nhìn xung quanh yên ắng đến lạ thường.
Xe đi,bỏ lại mình tôi ở lại đó.Nói thật giờ tôi cũng chẳng biết đi đâu nữa.Về nhà,tôi phải đối diện với mẹ tôi thế nào đây.
Tôi ngồi sụp xuống đất..Một ánh đèn pin len lỏi trong bóng tối dần dần sáng .Một bóng người phụ nữ bước về phía tôi
Tôi cố không nhìn nhưng những bước chân ngày càng đến gần khiến cho tôi chú ý.Tôi ngẩng mặt lên,là mẹ.
Mẹ không nói gì chỉ nhìn tôi.Bà cúi xuống,hai tay tự động cầm túi đồ mà tôi để dưới đất.Bà quay người lặng lẽ bước đi.
Tôi ngồi đó không nói chỉ dõi theo bóng mẹ.Trong không gian im lặng,mẹ tôi từ xa nói vọng lại
—Về nhà thôi
Tôi như chết lặng khi nghe những lời nói đó.Mẹ vừa nói chuyện với tôi
Tôi đứng bật dậy,cố chạy cho kịp mẹ.Về đến nhà không khí căng thẳng vẫn còn.Mẹ khônng nói,đi thẳng vào trong nhà cất đèn pin vào tủ đồ.Tôi vừa định cất lời thì đã bị mẹ ngăn lại
—Khoan ,đừng nói gì cả.Muộn rồi lên nhà tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi.Giờ mẹ vẫn chưa muốn nghe con nói chuyện
Tôi chỉ dám gật đầu,đến một câu” vâng” tôi cũng chẳng dám nói.
Tôi lên nhà,cả đêm tôi chẳng thể chợp mắt.Liệu tôi ngủ rồi khi ngày mai thức dậy,mọi chuyện sẽ chỉ là mơ thôi đúng không?Hay sẽ lại có chuyện gì khác xảy đến.
Ngay cả trong mơ những cơn ác mộng không thôi bám riết lấy tôi.Ngay cả trong mơ tôi cũng khóc.Ngay cả trong mơ tôi cũng bị tổn thương..ngày dài chuyển dầm sang đêm tối.Tôi cảm thấy bản thân mình gần như kiệt sức…
3h sáng…
Một bóng người trong bóng tối ở một địa điểm không được xác định đang cầm trên tay một chiếc điện thoại.Đôi tay nhanh nhẹn gửi một đoạn video cho ai đó.Video ấy được người bên đầu dây tiếp nhận ..
Đoạn video chứa một vài cảnh nóng nhạy cảm đã được lan truyền khắp trang mạng trực tuyến.Chẳng mấy chốc đoạn video có sức lan toả khắp cộng đồng mạng.Cư dân mạng sôi sục bắt đầu đi tìm nhân vật nữ chính có trong đoạn video..
……….
6h sáng
Như thường lệ,sau khi thức dậy,Hạnh mở điện thoại vào facebook để xem một số thông tin.Một đoạn video đang được cộng đồng mạng chia sẻ một cách chóng mặt.Như tò mò,Hạnh ấn vào xem thử,dù đã được làm mờ nhân vật nam có trong video,nhưng nhân vật nữ chính mặt lại hiện vô cùng rõ.Hạnh nhanh mắt,cô có thể nhận ra,ai là người trong đoạn video kia?
Đúng Quỳnh Anh..là tôi.Đạt trước đây đã từng nói nếu nó không làm hại được Tôi thì nhất định sẽ đăng đoạn video.Đó không phải là lời đe doạ,giờ đây đã thành sự thật.
Hạnh boàng hoàng,điều nó lo lắng nhất lúc này chính là việc tôi có thể thấy video đang lan truyền lên mạng.Việc như vậy sẽ ảnh hưởng đến tôi vô cùng nhiều.
Không chần chừ,nó nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Mạnh Vũ
Phải đến cuộc thứ 5 Vũ mới nhấc máy,ngày mai anh sẽ quay lại Nhật Bản nên sẽ cần chuẩn bị thêm một số giấy tờ cần thiết.
—Có việc gì gọi cho anh sớm vậy
—Anh khônng biết chuyện gì thật sao
—Chuyện gì mới được
—Đoạn video của chị Quỳnh Anh bị đăng lên mạng từ đêm hôm qua rồi.
—Em nói cái gì
—Em đang hoang mang lắm,em sợ chị ấy biết rồi không chịu nổi mà sốc nghĩ quẩn ấy.
—Em đi tìm Quỳnh Anh trước đi,anh sẽ lo liệu rồi đến sau..
Sáng ra…tôi đã thấy vô số người đứng trước nhà tôi để chỉ trỏ này nọ.Tất nhiên tôi cũng không bận tâm.Bỗng nhiên tôi nghe thấy đoạn đối thoại của mẹ và một người hàng xóm
—Sáng nay em vừa xem xong video lộ cảnh nóng,con nhà em nó cho xem nó bảo giống chị quỳnh Anh.Mà em xem giống thật,cũng may che vài cái bộ phận nhạy cảm vào chứ không ghê chết.Thế cái quỳnh Anh nhà chị đâu,có phải nó không,em lo mới sang hỏi.
Mẹ tôi thấy vậy mặt tuy biến sắc nhưng vẫn cố không thể hiện ra ngoài.Cố gắng nói
—Chắc cô nhầm rồi,hôm nay nhà tôi có việc bận,xin cô và mọi người về cho
—Chị xem lại chứ em thấy giống lắm
Tôi nghe loáng thoáng.Đoạn video nào cơ.Lúc đó tôi mới nhớ ra đoạn video mà Đạt trước đây đã từng đe doạ tôi.
Tôi giật mình chạy vào trong nhà,vội lấy điện thoại mà Đi vào mạng để tìm.Đúng ,chính xác người trong video đó là tôi ,và người đàn ông che mặt đó là một trong những vị khách mà tôi đã từng bị Đạt ép làm khách.
Toàn thân tôi cứng nhắc.Tôi sốc,tôi như phát điên.Tôi ném chiếc điện thoại bay ra xa rồi hét lên trong vô vọng
—không
Mẹ tôi thấy vậy nhanh chóng chạy vào trong nhà.
—Quỳnh Anh con làm sao vậy
—Video ấy…Không…
Như đoán trước được sự việc,mẹ tôi cố gắng dùng mọi sức lực để trấn an tôi.Bản thân tôi lúc ấy tự nhiên không tự chủ,tâm trí như phát điên .
—Bình tĩnh lại đi Quỳnh Anh
—Không,con muốn chết
Tôi cứ thế ngồi sụp xuống khóc như một con ngốc..Thực sự bây giờ mọi chuyện xảy ra đã quá sức chịu đựng của tôi.
---------