Dịch: Anh Nguyễn
Chân của Nam Diệc trở nên yếu đến mức không thể đứng vững được nữa.
Cái nóng chưa bao giờ gay gắt như vậy, pheromone không thể kiểm soát được, phát tán dữ dội, trở nên nồng hơn nhiều.
“Cậu đang cố gắng kí©ɧ ŧɧí©ɧ kỳ phát tình của tôi?” Anh ta buộc tội.
Mùi caramel trên chop mũi anh ngày càng đậm. Vị ngọt cay nồng làm Hạ Dư Thâm khó chịu và anh cũng vô tình giải phóng pheromone của mình.
Pheromone của alpha cấp cao có tác dụng trói buộc, đặc trưng bởi mùi hương bạc hà mát lạnh, sảng khoái, vừa khiến anh bình tĩnh vừa khiến anh nghẹt thở.
Nam Diệc cảm thấy ngày càng khó kiểm soát được cảm giác choáng ngợp.
Anh không ổn định, mặc dù anh đã cố gắng hết sức để kiểm soát bản thân.
“Đây có phải điều cậu muốn không?”
Chiếc cổ mảnh khảnh của cậu bị một bàn tay khoẻ mạnh nắm lấy, Nam Diệc rơi nước mắt vì những lời nói đáng xấu hổ kia.
“Mẹ kiếp.”
Căn phòng bị xâm chiếm bởi mùi hương nồng nặc của pheromone bạc hà, kết hợp với mùi thơm ngọt ngào dễ chịu của careamel.
Bị buộc phải ngước lên, đôi mắt ẩm ướt của Nam Diệc chạm phải ánh mắt của Hạ Dư Thâm. Sự hồn nhiên và đam mê hoà quyện cùng hương thơm caramel, đốt lên ngọn lửa không thể dập tắt.
“Cậu đã muốn thì tôi sẽ chiều ý cậu.” Ánh mắt săn mồi của anh không thương tiếc nhìn chằm chằm con mồi.
Một vòng tay vòng qua cổ omega và tay còn lại lấy điện thoại ra khỏi túi.
“Thiếu gia.”
“Quay lại, không cần gọi đến nữa.” Giọng nói lạnh lùng của Hạ Dư Thâm vẫn ổn định, ngoại trừ hơi thở có phần gấp gáp, ánh mắt dán chặt vào Nam Diệc.
Không đợi trả lời, anh đã cúp máy và ném điện thoại đi.
Nam Diệc được một bàn tay khoẻ mạnh bế lên chiếc giường đã trang trí sặc sỡ.
Đôi bàn tay đó khám phá cơ thể cậu cho đến khi cái lạnh làm cậu bối rối, nóng bừng, thèm khát. Nam Diệc rụt chân lại.
“Không được di chuyển!”
Mắt cá chân của cậu bị giữ lại, cậu đã bị kéo vào vòng tay của alpha.
Ngạc nhiên thay, cậu bị mê hoặc bởi chất pheromone lạnh lẽo, cơ thể cậu vặn vẹo không ngừng. Nam Diệc chiến đấu hết mình để giữ tỉnh táo.
Cậu giơ bàn tay run rẩy lên định đẩy thì nó đã bị tóm và giữ lại trước khi cậu định làm gì đó.
“Đây là lần đầu tiên của cậu?” Mạch máu của Hạ Dư Thâm nổi lên vì thất vọng.
Nam Diệc không còn nghe được những gì anh đang nói nữa, tất cả những gì cậu cảm thấy là một cơn đau rát dường như chia cậu ra làm hai.
“Ah… ahh…” Những nỗ lực đấu tranh của cậu vô ích trước bàn tay kia, sự kỳ lạ của cơ thể khiến cậu bất lực.
“Ahh… Ahhh…” Mặc dù cậu đã cố gắng hết sức để kiềm chế nhưng vẫn phát ra những tiếng rên khan khàn và đứt quãng.
“Câm miệng!”
Sức của alpha cao cấp dữ dội hơn so với alpha thông thường rất nhiều. Nhìn omega chán nản và thấp kém trước mặt, anh đè nén sự lo lắng của mình, từ từ để omega điều chỉnh.
Nhưng cuối cùng, kỳ phát tình đến mãnh liệt hơn, kéo người đó vào cái ôm thật chặt.
Mùi bạc hà và mùi caramel quyện vào nhau, một giọng nói khan khàn và tuyệt vọng tràn ngập trong không khí. Trong đêm nay, một khoảng khắc đam mê là vô giá.
…
Buổi sáng, Nam Diệc, người luôn giữ thói quen thường ngày, đã dậy đúng giờ.
Dù có cảm giác như vừa bị đánh, mắt sưng vù đau nhức nhưng cậu vẫn dậy sớm.
Trần nhà phía trên câu sang trọng hơn nhiều so với căn phòng nhỏ của cậu. Phải mất một lúc cậu mới định thần lại và nhìn anh chằm chằm.
Đầu Nam Diệc vẫn tựa vào cánh tay Hạ Dư Thâm, cánh tay còn lại thì vòng qua eo cậu.
Ký ức đêm qua ùa về, đầu đau như búa bổ, hạch sau gáy đau nhức dữ dội, không nơi nào trên người cậu là không đau.
Cậu cố gắng di chuyển nhưng thậm chí còn không thể nhấc cánh tay ở quanh eo mình lên.
Không còn cách nào khác, Nam Diệc tiếp tục nằm đó, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Cậu đã bị người đàn ông bên cạnh đánh dấu. Một omega bị đánh dấu sẽ khó tìm được một alpha khác, đặc biệt là một người thấp kém như cậu thì lại càng không có hy vọng.
Nam Diệc tự hỏi điều gì đang chờ đợi cậu khi Hạ Dư Thâm tỉnh dậy – cậu sẽ được đưa về nhà hay sẽ ở lại đây?
Khẽ quay đầu lại, cậu không thể phủ nhận ngay cả khi đang ngủ, người đàn ông này cũng rất đẹp trai, quá hoàn hảo rồi. Alpha đẹp trai và cấp cao, Nam Diệp tự hỏi anh đã đánh dấu được bao nhiêu omega rồi.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ, cậu quay trở lại thực tại khi người đàn ông mở đôi mắt nhắm nghiền đó ra. Phải mất vài giây để tập trung lại sau sự bối rối.
Anh nhìn chăm chú vào omega đang ở gần mình, vẻ mặt anh lập tức tối sầm lại.
Với vẻ khinh thường, anh nói: “Dám dùng pheromone để kích hoạt kỳ phát tình của tôi, cậu đúng là có can đảm.”
“Tôi không làm vậy.”
Nam Diệc sợ hãi, cậu không hề quyến rũ Hạ Dư Thâm. Cậu cũng không biết tại sao lúc đó pheromone của cậu lại phát tán nhiều như vậy, đặc biệt lại ở mức độ chưa từng có.
“Cậu có biết mùi caramel của cậu kinh tởm thế nào không?”
Toàn bộ màu sắc biến mất khỏi mặt Nam Diệc.
Hai người họ vẫn giữ nguyên tư thế khi Nam Diệc tỉnh dậy, một tư thế được cho là thể hiện của sự thân mật, nhưng trớ trêu thay họ lại khác xa với tư thế đó.
Hạ Dư Thâm rời khỏi giường, trong khi Nam Diệc đang cảm thấy lạc lõng và nhẹ nhàng tựa mình vào giường với tư thế nửa nằm nửa ngồi.
Không chút do dự, Hạ Dư Thâm đi thẳm vào phòng tắm. Khi xuất hiện, anh mặc bộ quần áo sạch sẽ và gọn gàng.
“Như cậu muốn tôi sẽ giữ cậu lại bên mình. Nhưng hãy nhớ lấy vị trí của cậu.”
“Chỉ cần coi bản thân là thứ giải quyết kỳ phát tình của anh ta là được.”
Sắc mặt Nam Diệc trở nên có chút tái nhợt.
Nói xong Hạ Dư Thâm rời đi. Nam Diệc vẫn còn ngơ ngác, thấy lời nói của Hạ Dư Thâm rất gay gắt nhưng lại im lặng nhịn xuống.
Nam Diệc ngơ ngác ngồi trên giường, cho đến khi ngoài phòng ngủ vang lên một giọng nói trầm có phần già dặn, kéo cậu trở lại thực tại.
“Cậu Nam, cậu có muốn ăn sáng không?”
Đó là quản gia của Hạ Dư Thâm. Vì hôm qua trong phòng không có đồ ăn nên chính người quản gia này đã đem đồ ăn vào cho cậu.
Đây là một người tốt.
“Cậu Nam, cậu dậy chưa?”
Giọng nói bên ngoài lại vang lên hỏi.
Không muốn để quản gia phải đợi, Nam Diệc đứng dậy dù cảm thấy không thoải mái. Trong lúc vội vàng, cậu chộp lấy một chiếc áo sơ mi trên sàn và mặc vào.
Chiếc áo đó rất lớn và không phải của cậu.
Cậu thể quan tâm quá nhiều đến những tiểu tiết như vậy. Cậu cài cúc áo và không mặc quần, cậu ra mở cửa.
“Cậu Nam, bây giờ cậu có muốn ăn sang không? Cậu muốn ăn gì?” Người quản gia hỏi.
Cử chỉ tay: “Ăn gì cũng được.”
“Cậu Nam… Giọng của cậu có vấn đề à?” Người quản gia có vẻ bối rối khi thấy Nam Diệp dung ngôn ngữ kí hiệu.
Nam Diệc gật đầu.
“Xin lỗi cậu Nam, tôi chưa học ngôn ngữ kí hiệu, cậu có thể gõ ra giúp tôi không?” Người quản gia chu đáo lấy điện thoại di động ra và mở ứng dụng ghi chú.
Nam Diệc cảm thấy có chút vui mừng, đã lâu lắm rồi mới có người tỏ ra quan tâm cậu đến vậy.
[Ăn gì cũng được, tôi không kén chọn.]
“Được rồi cậu Nam. Bữa sáng sẽ sớm được dọn lên. Cậu tắm rửa xong là có thể xuống lầu ăn sáng rồi.” Quản gia cung kính nói, chuẩn bị đi xuống lầu.
Nam Diệc vội vàng nắm lấy tay áo quản gia.
“Cậu còn cần gì nữa sao, cậu Nam?” Chiếc điện thoại một lần nữa được đưa cho cậu.
[Có quần áo nào để thay không?]
“Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn cho cậu Nam rồi. Cậu có thể lấy quần áo ở góc dưới cùng bên dưới tủ quần áo trong phòng. Chúng tôi không chắc lắm về kích cỡ quần áo của cậu nên chỉ chuẩn bị một ít quần áo ngủ và đồ lót thôi. Cậu trước tiên cứ mặc tạm đã. Sau đó cậu có thể cho tôi số đo người để chuẩn bị quần áo phù hợp hơn.”
Bình luận và đề cử truyện nha mọi người :3