Ái Tình

Chương 1

Chương 1
Hôm nay là sinh nhật Diễm, bạn thân của Thư Lê nên cô chuẩn bị một ít bánh kem tự làm cho cô ấy!

Thư Lê và Diễm chơi thân với nhau từ hồi phổ thông. Ngày ấy Diễm gầy gò, đen đúa, mắt đeo cặp kính cận dày cộp, luôn lẽo đẽo chạy theo Thư Lê như một cái bóng. Thư Lê thì khác, cô xinh đẹp với làn da trắng ngần, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn long lanh như thuỷ tinh.

Nhiều người hỏi “Vì sao cậu chơi với một ng không-giống-mình như Diễm?” Thư Lê chỉ mỉm cười. Chọn bạn chẳng lẽ phải chọn người xinh đẹp giống mình hay sao?

Ngày ấy Thư Lê còn là tiểu thư nhà giàu, mẹ cô chưa…haizzz! Thôi, chuyện cũ đau buồn không nên nhắc lại…

Kính coong!

Thư Lê ấn chuông cửa, lại núp sang một bên lẩn trốn. Hôm qua cô gọi điện hỏi Diễm xem có tổ chức không thì Diễm nói rằng cô đang có dự án nên không làm sinh nhật được. Cô ấy luôn thế, luôn coi công việc là trên hết. Bởi vậy đã 27 tuổi mà còn chưa có lấy một người đàn ông tử tế để chăm sóc mình.

Lê từng nói với chồng “Anh có người bạn nào độc thân thành đạt thì giới thiệu cho Diễm nhé! Cô ấy cô độc quá lâu rồi…”

Chồng cô vùi mặt sau ipad, lầm bầm “Chuyện riêng của người ta em đừng để ý…nếu cô ấy thích thì không cần em phải giới thiệu đâu!”

Lê bĩu môi trách anh vô tâm.

Cửa nhà bật mở, Thư Lê vội nhảy ra “Oà, bất ngờ không? Happy birth…”

Giọng cô khựng lại, mắt mở to, buông rơi hộp bánh ngọt tự làm.

Cô dụi mắt.

Lại dụi mắt…

Đứng trước mặt cô là Hoàng, người chồng 7 năm đầu gối tay ấp. Anh cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần dài ở nhà, lộ ra vòm ngực rộng rãi rắn chắc mà cô thường nằm gối vào mỗi tối… Khuôn mặt anh cũg không khác gì cô, vô cùng hốt hoảng…

“Ai vậy honey?” Giọng Diễm có vẻ ngái ngủ. Cô xuất hiện sau lưng Hoàng, trên người chỉ mặc đúng một chiếc áo sơ mi nam màu trắng, dài phủ qua hông một chút…mái tóc tuy có hơi lộn xộn nhưng tư thái hết sức gợi cảm. Thư Lê chưa bao giờ nhận ra Diễm của mười mấy năm trước, một Ánh Diễm đen đúa, gầy gò với cặp kính cận dày cộp lại có thể phong tình, xinh đẹp tới ghen tị như vậy…

Diễm hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Thư Lê, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh “A, chào Lê!”

“Nói cho em nghe tất cả chỉ là sự hiểu lầm thôi phải không?” Thư Lê ngồi trong phòng khách nhà Diễm, chờ cho hai con người kia quần áo chỉnh tề thì mặt đối mặt nói chuyện.

Hoàng im lặng.

Diễm cũng im lặng.

Diễm rút một điếu thuốc đặt lên môi châm lửa, nhả ra một làn khói mờ mờ, khuôn mặt xinh đẹp toả ra khí chất mị hoặc thật khó cưỡng. Thư Lê ghen tị tới run lẩy bẩy…trái tim cô thổn thức.

“Không phải là hiểu lầm đâu… Lê ạ!” Hoàng mở lời một cách khó nhọc “Anh yêu Diễm…đã 5 năm nay rồi…”

5 năm?

5 năm?

Thư Lê thấy như sét đánh ngang tai.

Họ yêu nhau từ năm cô 19 tuổi, được một năm thì cưới nhau…khiến Lê đang học dở cũng phải bỏ ngang để sinh bé Lương. Họ đã ở bên nhau 8 năm, làm vợ chồng 7 năm, vậy mà anh nói…anh nói…anh yêu cô ấy đã 5 năm?

Vậy là anh trực tiếp cắm sừng lên đầu cô, còn bạn thân của cô thì luôn lừa dối cô…một mặt thân thiết với cô, mặt kia leo lên giường chồng cô?

Họ…họ…sao có thể như vậy với cô?

“Anh nói dối…” Thư Lê bắt đầu nức nở “Em không tin…đây chỉ là hiểu lầm thôi phải không? Hôm nay là ngày bao nhiêu…có phải cá thág tư không? Có camera giấu kín nào xung quanh đây không?” Cô bắt đầu nhìn quanh, dáo dác…

“Thôi đi, kết thúc được rồi…em đừg lừa dối bản thân nữa!” Hoàng bắt lấy tay cô, bắt cô nhìn thẳng vảo mắt anh.

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào… Thư Lê gục xuống!

“Anh không thể tiếp tục lừa dối em! Chúg ta ly hôn đi!”

Sau khi trở về nhà khóc loạn một hồi, hết van xin tới đe doạ…thậm chí đòi tự sát, Hoàng vẫn lạnh lùng nói với Lê “Anh không còn yêu em, chúng ta ly hôn thôi!”

Thư Lê quyết định tới gặp “người thắt nút”, Ánh Diễm.

“Mình làm gì có lỗi với cậu sao?”

“Cậu chẳng có lỗi gì với mình!” Diễm thản nhiên nói “Cậu có lỗi với bản thân mình thì đúng hơn…”

Cô suy nghĩ một lát, nói thêm “Lỗi của cậu là quá ngu ngốc, quá nhu nhược, quá…buông thả! Cậu có 1 ng chồng tuyệt vời nhưng không giữ được trái tim anh ấy! Đó là lỗi của cậu…”

Đau.

Thư Lê thấy tim mình đau thắt lại.

Nếu so sánh với nỗi đau thể xác thì nỗi đau tinh thần, tổn thuơng tình cảm này còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần.

Thư Lê chưa bao giờ phải quỳ trước mặt ai, nhưng hôm nay cô đã quỳ xuống trước mặt bạn thân nhất của mình.

“Diễm…mình cầu xin cậu, cầu xin cậu được không? Cậu có tất cả…nhan sắc…địa vị…tiền tài…mình không có gì cả…không có gì cả…mình chỉ có Hoàng, có bé Lương thôi…cậu đừng cướp họ của mình có được không?”

Diễm ngồi trên ghế salon, cả người cô toát ra khí chất của một nữ nhân thành đạt đầy quyến rũ. Đó là khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo với nụ cười như có như không. Cô nhướng mắt nhìn bạn thân nhất của mình, Thư Lê, người mà đang quỳ xuống đất để van xin cô buông tha chồng mình. Diễm mỉm cười “Lê, cậu đứng lên đi… Người mà cậu cầu xin không phải là mình, đó là Hoàng!”

Diễm với tay rút một điếu thuốc lá trên mặt bàn đặt lên khoé môi mọng đỏ, châm lửa…

“Người đàn ông không còn yêu cậu…không còn hứng thú khi ở bên cậu…dù không phải là mình thì cũg là người khác!”

“Cậu chọn sai chồng, cũng chọn sai bạn…cậu thật đáng thương!”

“Cậu hãy chấp nhận rút lui trong im lặng, cậu sẽ có tiền vốn…sẽ còn một chút danh dự. Nếu không…” Diễm đưa mắt nhìn Lê một lượt “Cậu sẽ mất tất cả!”

“Tôi không cần…không cần… Không yêu cũng được, chỉ cần không có cậu, Hoàng sẽ…” Lê thổn thức.

“Đừng ngu ngốc như vậy! Người đàn ông tuyệt vời như Hoàng…cậu xứng sao?” Diễm mỉa mai.

Lê nhìn lại mình.

Đã bao lâu cô không mua quần áo mới?

Đã bao lâu cô không thay đổi kiểu tóc?

Từ ngày sinh con…cô đã lên bao nhiêu kg rồi?

Nám này…tàn nhang này…mỡ thừa…

Đã bao lâu…Hoàng không chạm vào người cô? Chồng cô không chạm vào người cô?

Đã bao lâu?

Tôi sẽ không rời đi đâu hết. Tôi là vợ hợp pháp của anh ấy!”

“Cậu đừng cứng đầu. Nếu không, tôi sẽ cho cậu mất tất cả!”

Ngày ra toà, Hoàng đệ đơn lên toà án nói rằng Thư Lê là một người có tiền sử thần kinh, thuờng xuyên nghi ngờ anh vô cớ…

Hoàng trình bày mình là một doanh nhân thành đạt có nhiều cống hiến cho xã hội, Thư Lê chỉ ở nhà nội trợ và chăm con nhưg chứng bệnh thần kinh tái phát…cô luôn nghi ngờ mọi người xung quanh mình, đặc biệt là chồng mình và cô bạn thân của mình, Diễm…

Quan toà gật gù. Thư Lê hét lên “Nói nhảm…có anh bị thần kinh…cả nhà anh bị thần kinh…” Cô kích động tới nỗi muốn lao tới bóp cổ gã chồng bội bạc kia, nhưng bảo vệ của hội đồng toà án đã phải chạy tới giữ chặt…

“Đây là tiền sử bệnh thần kinh của mẹ Thư Lê. Bà ấy từng ghen tuôg tới mức đâm chết chồng mình! Hiện nay bà ấy vẫn đag được điều trị tại bệnh viện tâm thần…” Luật sư của Hoàng trình lên toà một hồ sơ bệnh án của người phụ nữ tên Nguyễn Mai Thư.

Hoàng liếc Thư Lê một cái rồi trình lên một hồ sơ bệnh án “Đây là những xét nghiệm gần đây về chỉ số tâm lý của vợ tôi. Bác sĩ khoa thần kinh bệnh viện Việt Pháp đã xác nhận cô ấy có những dấu hiệu tâm lý không bình thường, thưa quý tòa!”

Kết thúc phiên toà, quan toà xét xử chấp nhận duyệt đơn li hôn của Dương Minh Hoàng, con trai Dương Khánh Lương giao cho bố của bé nuôi dưỡg, mẹ bé do mắc bệnh thần kinh nên phải cách li với chồng cũ và con trai.

“Con tôi…trả lại con cho tôi…trả con cho tôi…” Tiếng khóc như xé lòng của người đàn bà mất con vang lên khắp sảnh…người ta ái ngại nhìn cô. Ừ, dù cô ta bị nghi ngờ có bệnh thần kinh…nhưg cô ta là một người mẹ, phải không?

28 tuổi!

Thư Lê xách vali rời khỏi nhà chồng…cuộc đời cô tăm tối!

Mất chồng! Mất con! Bị bạn thân phản bội

Ra đi với hai bàn tay trắng!

Không bằng cấp…không nghề nghiệp…không kinh nghiệm sống!

Cô sẽ đi về đâu?

---------