Lại là Lỗ Vương?
Hoàng đế thiếu chút nữa bẻ gãy bút lông cầm trong tay, ông thật đúng là coi thường người đệ đệ này rồi.
Bối Tịnh Sơ bị Quý phi ôm về Thục Cảnh Điện, chơi trong chốc lát, Quý phi buông nàng đề bút viết gì đó.
Nghĩ đến hậu cung không để ngoại nam tùy ý ra vào, Quý phi và Lỗ Vương vẫn luôn thư từ qua lại.
Bối Tịnh Sơ không nghĩ tới vận may của mình lại tốt như vậy, Quý phi đang đứng sau án thư thì có một nam nhân đi đến từ bên ngoài.
Gã đang định lên tiếng, ánh mắt thoáng nhìn thấy nhãi con bên cạnh.
Nam nhân bị dọa sợ: “Này là thứ gì?”
Bối Tịnh Sơ: Ngươi mới là thứ gì ấy!
Quý phi quay đầu, nhìn thấy người tới kinh hỉ kêu lên: “A Ưởng, sao chàng lại tới đây?”
Bà ta vui xong lại phát hoảng, “Thân vương cũng không được tự mình ra vào hậu cung, chàng tới làm gì? Chàng đi mau.”
Đừng liên lụy đến ta.
Lỗ Vương thâm tình chân thành: “Diệu Nhi, ta thật sự rất nhớ nàng, một ngày không gặp như cách ba thu. Ta thật sự không nhịn được, chẳng lẽ nàng không nhớ ta sao?”
Quý phi nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, thiếu kiên nhẫn như vậy lỡ bị phát hiện bọn họ đều phải chết.
Dựa vào thủ đoạn của hoàng đế, đừng mong toàn thây.
“Đứa nhỏ này là thế nào?”
“Thứ này hả.” Quý phi bế Bối Tịnh Sơ lên, “Là tiểu công chúa bệ hạ mới sinh.”
Lỗ Vương cười quỷ dị, “Con của Hoàng Thượng đâu chỉ có một, sinh ra đã tính là gì, sống được hay không mới là bản lĩnh.”
Dứt lời liền thấy Quý phi âm u nhìn gã.
Bối Tịnh Sơ cười muốn nội thương: 【 Tên ngốc ở đâu ra đây, Quý phi mới mất một vị hoàng tử, ngươi nói với người ta như vậy, đừng trách sao người ta chọn hoàng đế không chọn ngươi. Má nó, đây không phải thẳng nam, đây là tên ngốc mới đúng. 】
Lỗ Vương cũng ý thức được mình nói sai, vội vàng xin lỗi: “Diệu Nhi ta xin lỗi, ta không cố ý. Ta chỉ không thích con của bạo quân, không phải nhắm vào con nàng.”
Gã nhấc Bối Tịnh Sơ đặt xuống, kéo tay Quý phi, “Nàng muốn con, sau này chúng ta sẽ có rất nhiều con.”
Bối Tịnh Sơ bị đặt xuống: 【 Ta là trò chơi của mấy người đấy hả? 】
Đáng tiếc ở đây không ai nghe được tiếng lòng của nàng, Bối Tịnh Sơ chỉ có thể mở to đôi mắt hợp kim titan nhìn vở kịch trước mặt.
Ngày tháng không có di động thật nhàm chán, dùng cái gì để giải sầu đây, chỉ có ăn dưa thôi.
Giờ phút này nàng chính là chồn phá ruộng dưa.
Lỗ Vương nói ra mục đích chuyến này của mình: “Ta tìm một đám phương sĩ biết luyện đan, nàng tìm cơ hội tiến cử bọn họ cho hoàng huynh.”
“Chàng muốn làm gì?” Quý phi cảnh giác.
Bối Tịnh Sơ đảo tròng mắt, hay lắm, luyện đan.
Cốt truyện quen thuộc cỡ nào, trong lịch sử các hoàng đế dù là minh quân hay bạo quân đều không bước qua được ải này.
Sau khi lên làm hoàng đế sẽ lưu luyến quyền thế, muốn vĩnh viễn ngồi ở ngôi vị hoàng đế, theo đuổi tu tiên, theo đuổi trường sinh.
Cho rằng tiên đan những đạo sĩ đó dâng lên có thể giúp bọn họ trường sinh bất lão, trên thực tế đều là thứ đào rỗng thân thể bọn họ.
Lỗ Vương mở một cây quạt gấp, tự cho mình là phong lưu.
“Đương nhiên là đẩy nhanh tốc độ suy bại thân thể hắn rồi.”
Quý phi dựng mày liễu, mắng gã: “Bối Ưởng chàng có lương tâm không vậy! Muốn ta đi chịu chết thay chàng?”
Lỗ Vương vội ôm bả vai bà ta trấn an: “Diệu Nhi chính là tâm can bảo bối của ta, sao ta nỡ để nàng đi tìm chết?
Đan dược đạo sĩ này luyện ta đã sớm tìm người thử qua, mới ăn sẽ khiến người ta hưng phấn, thể lực tốt.
Đến lúc đó nàng làm công thần hiến đan, Hoàng Thượng sẽ càng sủng nàng hơn.”
Nói tới đây, Lỗ Vương không nhịn được, trong giọng nói mang theo chút ghen tuông.
Gã ôm Quý phi ngồi xuống giường sụp, Bối Tịnh Sơ bị đặt trên đệm mềm bên cạnh nghe bọn họ mưu đồ bí mật: “Nhưng chỉ được một thời gian ngắn thôi, tiếp theo chính là cái giá phải trả để trường sinh. Hắn sẽ đoản thọ.”
Lỗ Vương hứa hẹn: “Đợi bổn vương bước lên ngôi vị hoàng đế, hứa sẽ cho nàng làm Hoàng Hậu.”
………