Kết quả lần này nằm ngoài dự đoán của Lôi Niệm Nhi, phụ thân trách cứ đích muội.
“Con còn thiếu trang sức hả? Vì sao lại cướp của tỷ tỷ, lễ nghĩa tôn kính trưởng tỷ con học chạy đi đâu rồi?”
Lôi Ninh mang hình tượng võ tướng quê mùa, khuôn mặt cực kỳ dọa người.
Lôi Nam Nhi khϊếp sợ.
Quá khứ nàng ta làm chuyện quá đáng hơn với tỷ tỷ, phụ thân mẫu thân đều dung túng cho nàng ta.
Ngẫu nhiên có ngày nàng ta không quậy nháo, thậm chí còn khen nàng ta trưởng thành, ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Hôm nay chỉ cướp cây trâm cũng bị mắng một trận.
Lôi Nam Nhi ném trâm ngọc xuống đất, khiến nó vỡ thành năm bảy miếng.
“Ta muốn đi mách mẫu thân!”
Dứt lời nàng ta tủi thân khóc lóc chạy đi.
Lôi Niệm Nhi nhìn chiếc trâm ngọc vỡ nát, cẩn thận nhặt lên.
“Không phải chỉ là cây trâm thôi sao, ngày mai cha cho con cái khác tốt hơn.” Hắn là nam nhân không hiểu mấy thứ này, nhưng biết đồ càng đắt càng tốt, lâu lâu sẽ mang mấy món đồ chơi đó về cho phu nhân và đích nữ.
Lôi Niệm Nhi lắc đầu, “Không giống ạ, đây là cha tặng cho con trong ngày sinh nhật, con chỉ nhận được mỗi cây trâm cha tặng lần ấy.”
Lúc này Lôi Ninh mới nhớ tới, có lần mình thuận tay mang đồ trở về đến chỗ tiểu thϊếp.
Bị nhắc nhở sắp tới sinh nhật của Lôi Niệm Nhi liền tiện tay tặng nàng.
Hiện tại hắn mới ý thức được, có phải mình bất công quá rồi không.
Vào chính viện, phu nhân vừa vào bàn cơm liền trách cứ hắn, sao lại vì một thứ nữ mà quở trách Nam Nhi.
Lôi tướng quân không vui: “Niệm Nhi cũng là con gái ta, là Nam Nhi làm chuyện quá đáng ta mới nói nó mấy câu, còn chưa động tay động chân gì, nàng đừng quá nuông chiều nó.”
Lôi phu nhân ném đũa: “Chàng giỏi rồi Lôi Ninh, chàng còn muốn đánh con sao?”
Lôi tướng quân nhíu mày: “Ta không định......”
Lôi phu nhân che mặt khóc nức nở, “Trước kia chàng nói tuyệt đối sẽ không cho người khác sinh con trước thϊếp, kết quả để một thϊếp thất mang thai, còn không nỡ phá thai, khiến Nam Nhi đường đường là đích trưởng nữ lại biến thành thứ nữ, ấm ức nó phải chịu tính thế nào?”
Lôi tướng quân mềm lòng, chuyện vân chưa điều tra ra, hắn không muốn tin phu nhân nhà mình là mật thám.
Tiểu công chúa nói cũng chưa chắc đã đúng.*
Tiểu công chúa nói chưa chắc đã đúng trong miệng hắn lúc này đang ở nội điện Ngự Thư Phòng, uống dịch dinh dưỡng của mình.
【 Phì phì, vị sữa hôm nay đúng, giống như hỏng rồi. 】
Nội điện và án thư trong Ngự Thư Phòng chỉ cách nhau một cánh cửa gỗ, hoàng đế có thể nghe thấy tiếng lòng của nhãi con.
Ông lấy làm lạ.
Hỏng rồi? Sữa hoàng tử công chúa uống đều là sữa mới nhất, còn là sữa vắt trực tiếp từ nhũ mẫu, sao có thể hỏng.
Nội điện, bà vυ' đè đầu Bối Tịnh Sơ vào trước ngực, Bối Tịnh Sơ nỗ lực nghển cái cổ không có sức, kiên quyết không uống một ngụm.
【 Cứu mạng, ai tới cứu ta với, ta không muốn uống sữa của bà ta, sữa hôm nay thật khó uống! 】
“Đi ôm tiểu công chúa đến đây, mau lên.”
Tưởng công công không nhiều lời, lập tức giải cứu Bối Tịnh Sơ tới.
Bối Tịnh Sơ mềm oặt ghé vào trên cánh tay của người cha tiện nghi, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng chẳng mấy chốc nàng lại thấy đau bụng.
【 Đau bụng quá hu hu hu. 】
Cùng với một tiếng này, bên tai hoàng đế truyền đến tiếng bé con khóc ré lên, khiến tai ông được một phen suýt thủng.
Nếu không phải là con ruột, ông chắc chắn sẽ ném nhãi con ra ngoài.
“Truyền thái y.”
Hoàng đế gọi, người tới đương nhiên là trưởng viện Thái Y Viện, trông bộ râu thuần trắng kia thoạt nhìn rất có sức thuyết phục.
Sau khi chẩn bệnh, lão chắp tay nói: “Tiểu công chúa không có gì đáng ngại.”
【 Không đáng ngại cái đầu ông! Lão nương đau bụng! Thế này còn không đáng ngại, thế nào mới đáng ngại, ông có muốn thử không, ông đang bắt nạt trẻ con không biết nói hả, lang băm! 】
………