Ngôi Nhà Bí Ẩn

Chương 6

Chương 6
– Sợ hả?

– Bạn đùa quá , tớ đi ngủ đây.!

Sau câu nói đấy Tuấn B bỏ về phòng ,suy nghĩ một lúc lấy con dao gọt trái cây đặt dưới gối.

Tôi về kể lại cho mẹ việc xảy ra . Chợt nhớ tới giấc mơ : Xe đạp cuốn vào gầm , tôi gục xuống máu chảy thành dòng xuống đường , người phụ nữ kêu thất thanh..

Con nghĩ gì đó? – mẹ tôi lại gần

– Con nghĩ mình thật may mắn ! Nếu không hôm qua..

– Ừ ! lát nữa lên chùa với mẹ. Hôm trước mẹ tới rút quẻ nói nhà mình tháng này việc buồn, chuyện vừa xảy ra mẹ thấy lo lắng..mẹ con mình đến đó nhờ thầy cúng giải hạn.

Ngôi chùa không xa lắm , tới nơi tôi vào gửi xe còn mẹ ở ngoài mua đồ lễ. Mới bước ra khỏi chỗ gửi có ông lão ngồi bán hoa sen, nhìn bó hoa như bị thôi miên tôi đi tới :

Ông bán cho cháu một bó!

Ông lão ngước nhìn tôi :

Cháu ngồi đây ta xem bói cho! Hoa thì bảy nghìn.

Chẳng khi nào đi xem bói nên thấy nói vậy tôi lưỡng lự :

Cháu..cháu chỉ mua hoa thôi ạ! Mẹ cháu tới đây bây giờ !

– Hôm qua cháu gặp tai nạn.. còn đau đúng không?

Tôi tái xanh mặt :

Sao sao ông biết ? Cháu..

Ngồi xuống viết họ tên cháu ra đây ta xem cho. Không phí thời gian đâu!

Tôi viết họ tên mình ra cuốn vở của ông đưa. Nhẩm tính trên ngón tay vài giây ông nói như người ta thầm thì :

– Theo những gì ta thấy..số của cháu đến ngày hôm qua nước mắt rơi! Nhưng.. có gì đó lại che lại.. Một nhóm người đang gặp nguy hiểm ..Cháu cầm lấy cái này mang về bí mật đặt ở dưới chân bàn , đã có một sự cố hay một dấu hiệu nào báo rồi.

Tôi bị rối bởi những lời ông lão nói :

Cháu..cháu không hiểu? Là gia đình cháu ư ?

Ông lão giúi vào tay tôi một thứ nhỏ xíu rồi chậm rãi :

– cháu về xem là nơi hàng ngày cháu hay ở nhất , có dấu hiệu xảy ra khiến ai đấy lo lắng ! Cháu đặt cái này dưới chân cái bàn. Nhà có bàn ghế chứ?

À..vâng. Có ạ!

– Thấy đúng như những gì ta nói thì quay lại đây !

Tôi lấy bảy nghìn trả cho ông , quay nhìn mẹ tôi đang đi tới tay mang những túi đồ lễ :

– Con mua hoa sen rồi hả? May quá trên kia mẹ tìm mãi chả hàng nào còn!

Tôi đi vào cùng mẹ cố nhìn xung quanh xem ông lão bán sen nhưng tuyệt nhiên không thấy.

Từ lúc ở chùa về lời của ông lão tôi lo lắng không yên : Hay gia đình tôi? việc tôi gặp tai nạn là điềm báo? Chắc không phải rồi ! ” Nhóm người” ..Không lẽ là nhóm chúng tôi?

Định ăn cơm chiều đợi cùng bố đi mua xe đạp tôi mà ruột gan nóng như lửa đốt ..không chờ nữa.

Tôi lấy xe của em gái :

Anh lấy xe mày đi, bố về đi cùng bố lựa cho anh nhé, màu nào cũng được.

– Anh làm gì mà vội thế? Bố sắp về mà không đợi được hả?

– Anh có việc..

– Việc việc gì mà gấp gáp như kia..hay đi tán em nào?

Lúc nào tiện anh giải thích – Tôi nói rồi phóng như bay không để ý sau lưng cái Hằng còn lụng bụng.

Về tới nơi nhà vắng tanh, tôi lại càng lo.

– Tuấn đấy hả em?

– Anh ạ. Giờ em mới lên, không biết mấy đứa bạn em lên chưa mà sao không nghe tiếng?

– Có Tuấn bạn em đang ở bên anh này, cất xe sang đây nhé !

– Vâng. Chờ em một lát.

Tôi mở khóa vào nhà. Chắc Nhung với Thịnh chưa lên thật ! Nghĩ nhà không có ai..tôi đi tới cái bàn khom xuống định để thứ nhỏ xíu mà ông lão xem bói đưa cho. Tôi không mở ra xem trong đó có gì cứ để nguyên vậy.

Bộp..

Á – ai đập vai tôi rất mạnh.

Ơ..Diệp..làm tớ hú hồn.. ở đâu ra đấy?

Sau cái đập vai tôi ngã bổ nhào , nhìn thấy Diệp mà sợ.

-Bạn làm gì chui gầm bàn hở?

Diệp liếc liếc mắt

Tôi vội ngồi dậy chống tay quơ quơ chung quanh rồi nhanh nhét vội thứ đó vào trong tất :

Tớ..đứt cái cúc quần đang tìm !

– Trong ấy chắc không có đâu, tớ có cúc dự trữ !

Diệp đưa cho cái cúc , gượng cười cảm ơn tôi vờ vào phòng khâu..

Phù..ù..Tẹo nữa lộ bí mật!

Sang hàng xóm lai rai cốc nước chè trong đầu vẫn tìm cách làm thế nào nhét được vào chân bàn không để mấy đứa biết? Tôi quyết định chờ đêm đến mới hành động.

-Đang tính toán gì đó bạn?

Tuấn B nhìn tôi có vẻ không khoẻ lắm

– Bạn ốm hả? Có hôm qua không gặp thôi nay nhợt nhạt quá?

– Ừ..tớ đau đầu uống thuốc đỡ rồi lại đau, tính sáng mai đi khám. Tối tớ cắt cơm ra ngoài ăn bát cháo.

Tôi kéo ghế ngồi bên cạnh:

– Ở cùng nhà lại xa gia đình..có gì phải nói cho nhau biết nhé! Sáng mai tớ đèo đi lên viện tiện sang chỗ chú Đại có việc.

Anh Tuấn chế thêm nước vào ấm chè thấy chúng tôi nói chuyện mà cứ tủm tỉm :

– Hai đứa xem bóng không? 9h tối đấy. Đi ăn cháo về anh chờ cửa!

– Vâng hihi thế còn gì bằng. Bọn em cũng thích lắm nhưng vướng học lại chả có ti vi nên đành chịu.

– Thích cứ sang anh xem! đông người càng vui. Anh đi rang lạc tối có cái nhâm nhi bóng. Hihi

Tôi với Tuấn về nhà, trời nhá nhem tối mà Diệp không bật điện, cả bên trong phòng cũng vậy. Chắc lười dậy đây!

Hai thằng lại chui tắm chung hát hò ầm ĩ , xong đồng hồ chỉ 7h , muộn này khỏi nấu gì ra đầu ngõ mua gói xôi hai nghìn là no.

Tôi gõ phòng Diệp :

– Ăn gì không bọn tớ đi mua?

– Ờ mua gì cũng được. Xong để trên bàn tớ ra ăn!

——————————————–

– Tuấn ..tớ..!

Tôi dừng lại:

– Sao ấp úng thế? Có gì muốn nói với tớ hả?

– Tớ tớ..không ở đây nữa đâu..!

– Cãi nhau với đứa nào lại dỗi ? Bạn bè..đừng chấp

– Không phải..

– Vậy là chuyện gì? Bạn nói đi?

Tuấn B kéo tôi :

Ra quán cháo..vừa đi tớ vừa kể cho

…… ……

Ơ..thật á? Là Diệp bảo vậy sao?

Tim tôi đập thình thịch

– Ừ ..nên tớ thấy lo ..đêm qua kê dao gối đầu rồi mà vẫn sợ..chả biết như nào?

Không lẽ..?- tôi run bần bật

Mai ..mai hai đứa mình phải đi một chuyến !

– Đi đâu?

– Đến đó bạn sẽ hiểu.! Đừng hỏi tớ thêm gì. Ăn đi còn về xem bóng ,hẹn với anh Tuấn rồi đấy! Tối sang ngủ cùng tớ cho đỡ sợ

Chúng tôi ăn vôi bát cháo, mua cho Diệp gói xôi để sẵn trên bàn . Sang xem bóng trong đầu tôi vẫn giữ kế hoạch cho đêm nay. Tôi vẫn giấu Tuấn B việc này. Đã là bí mật nên tôi sẽ không nói.

Xem chưa hết trận mà Tuấn B cứ ngủ gật , đêm qua do sợ ngủ ít chăng? Nhung ,Thịnh ngày mai chắc chắn mới lên. Đúng là trời nóng mới tắm lúc tối mà giờ người chua lòm . Anh bạn kia về cái là lăn ra ngủ , tôi lấy bộ đồ xuống tắm cho mát .

Nước chảy yếu quá không lên vòi hoa sen được tôi đành lấy chậu hứng cho đầy, quàng qua dây lấy cái khăn định thả vào chậu nước đang phẳng lặng ..bỗng..

Tôi giật mình !

Trong chậu nước phản chiếu trên trần nhà..một khuôn mặt người đàn ông cười cười thấy rõ cả bộ râu.

Tôi run rẩy đánh rơi khăn xuống.. Chậu nước nhoà đi!

Ngửa lên trần nhà nhìn , không thấy ai mà chỉ có thanh gỗ bắc ngang đỡ mái tôn lợp.

Vợt qua người tôi nhanh chóng vào phòng..tim vẫn đập liên hồi. Là thật là tôi nhìn thấy thật không thể nào là hoa mắt được !

Mọi thứ cứ hỗn loạn làm tôi suy nghĩ lung tung cả..

Đèn nhà ngoài vẫn để sáng , để sẵn thứ nhỏ vào túi áo chờ mọi người ngủ say là tôi dậy.

– Tuấn ơi..Tuấn ơi!

Có tiếng gọi..không hiểu sao Tuấn B nằm cạnh lại thức giấc mắt nhìn tôi chỉ tay ra cửa :

Ai gọi mình kìa..hay Thịnh, Nhung lên

Đừng thưa..lắng tai nghe xem đã..chúng nó lên gì tầm này..?

Tôi ra hiệu cả hai im lặng .

Cứ thế một lúc rất lâu không có tiếng gọi nào . Nửa đêm khi xung quanh không còn tiếng động tôi mò mò dậy

Mới mở nhẹ cửa phòng nhìn ra..

Có bóng người đứng lù lù ở cái bàn đầu hướng ra cửa sổ.

Tôi ôm miệng..!

Ngoài ngõ có tiếng chó sửa ầm ĩ nà như ở ngay đầu nhà hay sao ấy? Nghe rõ lắm !

Bóng người đó cứ đứng ở đấy mãi ..thỉnh thoảng đưa tay lên gãi đầu . Hình dáng không phải Diệp! Hay trộm..tôi nấp sau cửa chân tay run lẩy bẩy. Đứng đến chân mỏi nhừ không dám cử động .

– Hắt..xì..hơi..ơi..

Khỉ gió tôi lại hắt xì lúc này..tôi ngó nhìn..không thấy bóng người kia đâu nữa.

– Cốc cốc..

Trời ơi tôi đang ốp sát cửa nhìn mà lại gõ hic hic

Bịt chặt miệng tôi nghe thấy tiếng Diệp :

Tuấn ơi ngủ chưa? Cho tớ mượn quyển truyện, trưa ngủ nhiều giờ trong trong mắt quá..

---------