Ngôi Nhà Bí Ẩn

Chương 3

Chương 3
Tôi choàng tỉnh giấc ,nhìn đồng hồ 5h. Đêm qua ngủ ngon quá !bước dậy thật khẽ tôi đi ra ,đèn vẫn sáng choang đúng là ở cùng với bọn con gái ..vừa nghĩ vừa cười tôi xuống bếp, gian vệ sinh thấy đôi dép thường đi bên trong để ở ngoài nhưng cửa lại khép có bóng người nhổm nhổm ngồi..

Bạn xong chưa? Nhanh ..tớ buồn quá!

Tôi đứng nói vào.

Tiếng trả lời rất nhỏ :

Chưa

Tôi đi lại phía cửa ra sau, chỗ này có bể nước mà cô chủ nhà nói. Cả một khoảng sau rộng giờ không làm gì thì phí quá. Chắc hôm nào tôi mua rau về trồng.

Suy nghĩ rồi ngoái lại nhìn..bóng người bên trong vẫn như đang ngồi..

Sao lâu thế nhỉ?

Thôi đành chờ vậy.! Không lại gặp Diệp hay Nhung thì vô duyên chết.

Loanh quanh một hồi rồi mở cửa chính chốc chốc lại nhìn xem ai xong chưa mà không thấy!

Dậy sớm thế?

Tuấn B từ trong phòng ngáp dài đi xuống vệ sinh, xả nước xong đi lại vào phòng.

Tôi há miệng – không có ai ở trong? Lạ vậy?

Hắt nước vào mặt cho tỉnh, dụi đi dụi lại mắt..mấy hôm nay mình bị sao không biết?

Các bạn ơi chúng ta chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Thịnh hô hào khiến tôi bừng tỉnh

Bọn con gái chúng tớ sẵn sàng rồi nhé! Còn các bạn thôi.

Hai đứa tớ cùng lượt thực tế trong phòng mổ hở?

Tôi ngồi dựa vào cái xe đạp :

Không có đâu! Tớ xếp lịch rồi..Diệp với Thịnh – Nhung với Tuấn B. Còn tớ thì xoay chung..hôm này cùng tốp Diệp, mai cùng tốp Nhung. Hihi mọi người thấy ổn không?

Tuấn B khoanh tay gật gù :

Quá được luôn. Chứ để đám con gái chân yếu tay mềm có gì lại xỉu ra đấy..khổ bọn mình há há há

Xin các bạn. Chả biết ai xỉu !xí – Nhung lườm đám con trai đến muốn nổ con mắt.

Chúng tôi mỗi đứa một balo đạp xe đến bệnh viện A, đưa cho bố tôi lịch và kế hoạch của nhóm về đề tài này. Thật sự run nhưng ai nấy trong chúng tôi đều quyết tâm lắm.

Gặp bố xong tôi vui không thể tả , đứng trước nhóm bạn vừa nói vừa thở :

Vậy là coi như bước đệm là có rồi nhé.! Giờ chỉ chờ khả năng mỗi chúng ta nhìn thực tế ghi chép lại.

Giờ đi ra cửa sau, nhà xác ở bên đấy!

Tớ dặn này! – tôi nói vẻ nghiêm trọng

Có gì thế? Nói đi ! Làm bọn tớ hồi hộp

Có sợ gì đừng có hét ầm lên nhớ! Hihihi

Trời. Cứ tưởng gì.!

Á.. đau quá.hic hic

Diệp bấu tay tôi.

Chúng tôi tới khu nhà bên trên có biển chữ ” Nhà xác bệnh viện ”

Đông người quá! – Thịnh nói nhỏ

Chắc có bệnh nhân vừa chuyển xuống..

Chú Đại mồ hôi lấm tấm ngó nghiêng thấy tôi vẫy:

Tuấn! Mấy đứa qua đây!

Vâng !

Đứng đợi chú.! Nay có 2 ca không cứu được .. Cho ổn lát chú dẫn vào..

Chú nói rồi vội vã đi.

——————————————–

Mấy đứa vào đi!

Nghe tiếng chú chúng tôi đi cùng nhau đi lại. Bên trong có hai xác người nằm trên giường đẩy có khăn trắng phủ kín .

Diệp kéo áo tôi:

Tớ không sợ mà..mà sao nổi hết da gà rồi hic hic

Tim tôi thình thịch cũng không kém nhưng cố trấn an :

Các bạn hít sâu thở nhẹ, không sao đâu.!

Hai xác này sẽ được chuyển tới nhà tang lễ.!

Chú Đại đứng gần chúng tôi.

Gia đình không đưa về hả chú?

Chú thấy bảo bị tai nạn, chết rồi nên không đưa về. Người nhà đang lo thủ tục mai mới bắt đầu an táng.

Đêm nay tới ca chú trực. Các cháu có muốn ở đây không?

Bọn cháu..

Ừ chú hỏi vậy thôi..đêm không phải ở trong mà ra nhà kia kìa!

Chú chỉ tay về phía gian nhà nhỏ cạnh cây bàng.

Mà mình phải canh xác hả chú?

Ừ – chú cười

Không trông mất xác họ bắt đền đấy!

Lúc nữa đánh phấn..có cháu nào

muốn thực nghiệm thì nói chú !

Vâng. Cháu bàn bạc các bạn rồi báo ạ. Đầu giờ chiều chúng cháu phải về trường.!

Ừ. Mấy đứa nói chuyện đi, chú ra kia hút điếu thuốc !

Đêm có ai ở đây không?

Tớ xung phong – tôi nói rồi giơ tay lên

Tớ cũng muốn ở..nhưng sợ..

Đúng là con gái lúc nào cũng sợ!

Bọn tớ cũng ở đây với Tuấn A ,hai bạn sợ thì về ngủ ở nhà.

Thôi. Ở nhà có hai đứa tớ cũng sợ.!

Tớ cũng thế. Quyết định ở lại đây hết luôn

Ờ. Như vậy nhé! Thế có ai muốn đánh phấn cho người chết không? Khoản này tớ thua .!

Tôi đưa hai tay vẻ đầu hàng.

Bọn tớ cũng thua. Đứng nhìn các chú thôi chứ bảo chạm vào chả dám.!

Chú Đại kìa ! Bọn mình đi vào đi..chưa gì đã thấy tim đập mạnh quá hic hic

Các bạn lúc nào cũng thế mọi người đi cùng đông thế này chứ có đi một mình đâu.! Đi sau tớ cho đỡ sợ.

Chú Đại đi trước nói với :

Cũng không có gì sợ đâu các cháu!

Vâng.!

Chúng tôi đi theo chú. Hai xác người nằm đấy . Có chú và một chú nữa, mỗi người tiến lại gần lật khăn che mặt kia..có vài người gia đình họ cũng ở lại.

Chú nhìn người phụ nữ đứng tuổi :

Gia đình muốn đánh phấn cho người thân đậm hay nhạt?

Anh cho đậm giúp..mặt cháu tím đen vết xước nhiều huhuhu

Chú gật đầu rồi lấy hộp phấn.

Chúng tôi nhìn khuôn mặt thật tội quá. Không biết tai nạn kiểu gì xước tím hết cả!

Nhung đứng sát cạnh tôi vạt vạt cái áo :

Tớ có cảm giác chỗ tay..tay kia động đậy..bạn nhìn thử đi!

Bạn cứ tưởng tượng hihi – tôi nói rồi đưa mắt.

Quả thật chỗ cánh tay ấy có chút động đậy. Chú Đại vẫn chăm chú đánh phấn xoa xuống cả phần cổ.

Chú..chú – tôi nói gấp rút

Hình như người này vẫn còn sống..cháu thấy có cử động ở chỗ tay.

Chú dừng lại đưa ngón tay lên ngang mũi cái xác nói to :

Còn thở – chuyển lên phòng cấp cứu ngay !

Chúng tôi phụ giúp chú lên tới phòng cấp cứu rồi đi về tới trường. Đêm nay cả nhóm sẽ ở đây mà.

Nghĩ lại mà tớ vẫn còn sợ ! – Nhung nói giọng run run

Vào nhà xác gặp như thế thì chẳng sợ..hic hic tớ cũng thế!

Đi ăn gì đi rồi về trường. Tên chủ đề cứ thống nhất thế nhé !

Tôi cắt ngang đoạn nói chuyện cả đám

Ra căng tin trường ăn gói mỳ là xong. Chiều nấu cơm sớm . Tớ thấy đói rồi đây này! – Tuấn B lấy tay xoa bụng

——————————————–

Hai bạn gái nấu cơm bọn tớ đi tắm nhé. Nhận nhiệm vụ rửa bát hihi

Bọn con trai chúng tôi cả ba thằng chui vào nhà tắm quậy phá bên trong nô hét như được mùa. Mà công nhận tắm chung vui thật!

Ăn cơm xong cả nhóm lại lóc cóc xe đạp dắt ra ngõ.

Các em đi chơi đấy hả?

Tiếng anh Tuấn từ bên cạnh .

Hôm nay bọn em đi có việc sáng mai mới về, nhà cũng chả có gì nhưng vẫn nhờ anh để ý giúp ạ!

Ừ. Cứ yên tâm. Có gì anh ngó sang .Ở đây ít khi có trộm lắm!

Vâng. Bọn em cảm ơn anh ạ hihi

Ra đầu ngõ gặp cô rao bán bánh mỳ nóng, tôi mua ấy cái phòng đêm đói. Đến nơi cũng gần 9h, giờ này bệnh viện chuẩn bị đóng cổng . Chúng tôi vòng ra cửa sau đến khu nhà tang lễ.

Chú Đại đã đứng đợi ở đấy :

Chú tưởng mấy đứa không tới? Cất xe chỗ cây bàng ấy..nào để chú khóa cửa!

Các cháu vào nhà ngồi đi. Chú hút điếu thuốc đã.!

Chú hút nhiều thuốc thế ạ!

Ừ chú quen rồi. Vào nhà đi..khuya trời gió độc đấy!

Cả nhóm vào trong gian nhà..trong này im ắng quá ! bên kia cánh cổng là đường cái tiếng xe cộ đi lại nghe thấy cả tiếng còi rú.

Trong này lạnh các bạn nhỉ?

Diệp ngồi co ro như đang trong mùa đông.

Tớ thấy mát mà.! Khoác thêm áo của tớ này.

Ừ tớ cảm ơn nhé.

Im lìm quá! Chú Đại hút thuốc lâu nhở.?

Chắc chú đợi cho hết mùi thuốc mới vào .Tớ thấy chú ngồi ghế đá bên kia kìa.

Thịnh chỉ tay ra ghế đá cạnh cột đèn sáng. Có người đang hút thuốc nhả khói.

Diệp co ro :

Đóng cửa vào cho đỡ gió đi bạn. Tớ lạnh quá! Lát chú về thì mở.

Tôi đứng lên đóng cánh cửa gỗ lại.

Cộc.. Cộc.. Cộc

Chú hả? – tôi vừa mới đóng cửa đi vào

Cộc.. Cộc.. Cộc..

Không ai đáp mà lại gõ tiếp. Chúng tôi nhìn nhau rồi lại nhìn ra cửa – tôi mạnh bạo hỏi :

Ai đấy?

À..anh..Đại..nhắn.. mọi người đi ra có..có chuyện!

Tiếng nói vang lên – giọng anh ta ồm ồm đứt quãng

Có chuyện gì ạ?

Tôi..không..biết..anh ấy nhắn thế. Tôi ..đi trước đây..

Ra chỗ nhà có..ánh điện..màu vàng..kia..

Tôi ra mở cửa, chẳng có ai cả mà chú Đại đi đâu cũng không thấy. Bên kia nhà xác lúc sáng chúng tôi sang vẫn để đèn .

Tôi quay lại:

Hay mọi người ở đây đợi để mình tớ đi xem chú có chuyện gì.!

Nhóm bạn đứng phắt dậy :

Chúng tớ đi cùng , ai lại để bạn đi chứ!

Chúng tôi đi ra ngoài, ngó nhìn phía ghế đá không thấy có người ngồi. Xa xa chút dãy nhà có ánh đèn màu vàng. Đúng như lời nhắn .

Các bạn, mình đi tới dãy nhà kia ! Chắc chú ở đấy! Hay chú có việc gì nên mới nhờ người nhắn bọn mình.

Tôi bước đi nhanh hơn cảm giác sắp đến tới nơi rồi mà lại không phải thế! Đi mãi mà không tới. Tôi vẫn nhìn thấy ánh đèn màu vàng ở dãy nhà rất gần.

Sao lâu tới thế? Tớ mỏi chân quá

Ừ bọn tớ cũng thế! Hay quay lại đi có khi mình tới chú lại về không chừng, bệnh viện nhiều lối đi mà!

Tôi dừng bước gật đầu :

Ừ có khi thế!

Chúng tôi quay lại, đường lạ hoắc? Đèn cột sáng có nhưng chỗ này cây cối nhiều không có khu nhà nào của bệnh viện cả.

Tôi khựng người :

Hình như bị lạc rồi! Tớ không nhớ..

Sao lại lạc được? Mình chỉ có đi thẳng đường thôi mà

Các bạn bình tĩnh để tớ xem!

Lạ nhở? – Tôi ngó nghiêng quay lại phía sau không thấy dãy nhà có điện màu vàng kia đâu. Hoảng hốt tôi cố giữ cho khỏi run giọng :

Chúng mình cứ thẳng lối này về..tớ nhớ rồi không nhầm đâu.!

Xung quanh dù có điện sáng nhưng im lặng đến đáng sợ. Tôi nắm chặt tay đút túi quần..mồ hôi bắt đầu chảy ..May quá góc kia có người quay lưng đang đi tay cầm cặp l*иg – chắc họ đi mua cháo.

Tôi rẽ bước ..

Ơ bạn đi đâu đấy? – Thịnh kéo tay

Tớ đi hỏi đường cho chắc.

Hỏi sao đi hướng đấy?

Bạn không thấy có người đi kia à?

Tớ thấy có ai đâu!

Chả quan tâm tôi cứ đi lại chỗ người đó :

Cho cháu hỏi chỗ cổng nhà lễ tang đi hướng nào ạ?

Người kia quay lại..

Ớ ôi..là là..khuôn mặt trắng dã, mắt thố lố, nhoẻn cười cái miệng đỏ lừ..

Đúng rồi..khuôn mặt này hôm trước ở nhà thuê lúc đêm dậy uống nước tôi đã đã thấy.!

Hốt hoảng tôi bỏ chạy, đám bạn chạy theo

Rầm..

Chả hiểu sao tôi sợ bỏ chạy mà lại về đúng gian nhà chú Đại trực.

May quá mấy đứa đây rồi! Làm chú lo. Đêm rồi còn đi đâu? Lại ăn xôi này chú ra tận cổng kia mới có đấy!

Chú..chú..không sao chứ?

Tôi thở muốn đứt hơi

Chú Đại ngạc nhiên:

Chú làm sao?

Có người đến nói chú có chuyện..nhắn bọn cháu ra dãy nhà kia! Tìm mãi không thấy nên quay về!

Chú có làm sao đâu mà phải nhờ người nhắn?

---------