Chương 15
Choáng váng tôi đứng không vững dựa tay vào thành giường.Đúng là anh ấy mà..nốt máy hàn dí ở trán cứ ám ảnh tôi mãi! . Thảo nào lúc sáng sớm anh không cho tôi nhìn rõ mặt..cứ cúi gằm xuống.
Kéo lại màn gió tôi đi ra , trong lòng không thôi bùi ngùi nhớ lại những lúc tôi mới tới đây gặp anh.
Bên ngoài lúc này rất đông người đến. Chắc sắp đến giờ khâm liệm tôi thấy có cả các già mặc áo đi chùa đến.
Đọc trên tờ cáo phó bố mẹ để anh ở nhà tới 5 hôm sau đó mới chôn..
“Để lâu thế có khi thối chảy nước ra mất! ”
Nghĩ vậy xong tôi xin phép về.. Vào tới bậc hiên ,có xe của Nhung dựng ở đấy.
Tôi gạt cái chuông chỗ tay cầm kêu ing ỏi:
– Bạn về dọn đồ hả?
Tới chỗ tôi Nhung giữ chuông :
– Hỏng chuông tớ bắt đền đấy! Vào tớ có chuyện muốn nói..đêm..qua..
– Ừ..đêm qua TuấnB gọi cửa..mọi người được phen hú hồn hú vía..giờ thì chắc đang ở quê rồi!
– Chuyên đó tớ biết rồi..Thịnh vừa kể! Tớ muốn nói là chuyện khác cơ!
– Chuyện gì?
– Ở kí túc xá tớ bị ma trêu hic hic..
– Eo ôi..ghê thế!
– Nó giấu quần áo lúc tớ đi tắm!.vào tận chỗ ngủ gọi..biết cả tên tớ! Nói tớ về đây đừng ở đó hic hic.
Tôi đi vào trong lại chỗ cái bàn lấy cái lược chải chải tóc :
– Tớ với Thịnh sáng còn gặp và nói chuyện với anh Tuấn..Giờ mới biết anh ấy mất kia kìa.
– Ôi..sợ quá! hic hic.. Sao chỗ nào cũng có ma thế? Tớ biết sống ở đâu đây !
Diệp đi ngang qua lườm :
– Các bạn cứ đi thì không sao, về cái là ma ma! Cho ra nghĩa địa mà rèn thôi ha ha ha .
Tôi nhìn Diệp :
– Bạn không sợ à?
– Có gì mà sợ?
Nhung nói ở đây rồi..các bạn tính sao? Có dọn tới kí túc xá nữa không?
– Tớ gặp thầy quản lý hủy đăng ký ! Chúng ta ở đây thôi hic hic !
Nhung nói rồi bỏ đi vào phòng.
Thịnh trợn hoả lên :
– Bạn vừa phải thôi nhớ! Lúc về đòi về bằng được..giờ lại tự ý gặp thầy. Thế nào lên lớp bị mắng cho đấy!
Tôi không nói thêm gì nữa, xuống mở cửa sau cho thoáng. Cỏ mọc um tùm, nói phát đi cho quang rồi trồng rau mà từ hôm ấy đến giờ chưa có thời gian nữa.
Đằng sau mát thật..
Bể nước ngầm giáp ranh tường nhà anh Tuấn. Nắp đậy và ổ khoá đã gỉ sét .
Tận cùng có bờ tường rào xây quây ôm hết cả hai nhà. Không lẽ nhà chúng tôi thuê và nhà anh Tuấn cùng trên một mảnh đất?
– Tương tư ai mà ra đây một mình thế?
Tiếng Diệp mà tôi giật bắn mình.
– Ngoài này mát hihi, tuy mới về đây ..nghĩ thấy thương anh Tuấn quá!
– Ai mà chẳng phải chết! Số anh ấy thế rồi.!
– Biết là thế nhưng nghĩ cảnh dí mũi hàn vào trán..tội quá!
– Tội gì mà tội ? Làm không cẩn thận chết kêu được ai.
Có ăn tiết canh không tớ mua về cho? Thèm quá!
– Bạn thèm đi mua ăn đi, bọn tớ không ăn đâu!
Chờ Diệp đi khuất bóng phía ngoài ngõ tôi vội nhấc chân bàn lên..thứ ông lão đưa tôi đặt vẫn còn ở đó . Nhưng sao Diệp cũng có cái giống như vậy? Tôi tò mò đi dần vào phòng Diệp..muốn mở cửa đi vào xem cái túi xách kia quá!
Bụp..
– Bạn làm gì thậm thụt thế?
– Ối..Diệp..làm tớ hết hồn. Tớ tính gọi Nhung! Không đi mua tiết canh à?
– Có. Nhưng quên mang tiền nên quay về lấy đây!
Trong mắt Diệp thoáng có những tia máu..
Tôi lùi quay người đi ra bậc hiên ngồi, tim đập mạnh.!
Tất cả chúng tôi đều ở lại ngôi nhà này. Từ lúc Nhung nói thì không ai đả động tới việc dọn đi nữa.
Diệp đi một lúc rồi về, không thấy mang bát tiết canh nào cả, dắt xe vào trong nhưng mắt cứ len lén nhìn sang nhà anh Tuấn rồi đi vào trong phòng đóng kín cửa.
Tôi vẫn suy nghĩ mãi về thứ trong túi xách ấy..không lẽ có hai cái giống nhau.?
Bên nhà anh Tuấn bắt đầu vang lên tiếng chuông mõ, tiếng thầy cùng các già tụng kinh. Sát vách nên trong nhà nghe rất rõ. Tôi để ý cứ tụng khoảng một tiếng thì nghỉ mười lăm phút.
Cả khoảng ngõ trống được kê bàn ghế, bà con họ hàng đến chia buồn..
Tôi ra ngồi cùng một chú , rót chén nước chú đưa cho tôi :
– Uống trà đi cháu..!
– Vâng. Cháu cảm ơn ạ..nghĩ thương anh Tuấn quá chú à!
– Ừ..số nó ngắn ..biết sao bây giờ!
– Vâng..nhưng sao để ở nhà lâu thế hở chú?
– Bố mẹ Tuấn đi xem thầy, đúng là Tuấn tận số nhưng..Nhưng thấy bảo đất nhà đang ở nghịch..có nhiều vong..nên đọc kinh Phật.
Có chút ngạc nhiên tôi hỏi chú:
– Sao có nhiều vong lại đọc kinh vậy ạ?
– Để cho vong nghe , nếu sám hối tỉnh ngộ buông bỏ sẽ được theo nhà Phật.
– Sao cháu khó hiểu quá? Người ta vẫn bảo chết là hết mà!
– Chú cũng chỉ nghe mọi người nói thế. Còn thực hư như nào thì ..
Nói đến đấy chú lắc đầu.
Tôi nhìn vào trong, thầy với các già vẫn chăm chú tụng niệm.
…. …… …..
Khách khứa tối đến mỗi lúc một đông, chúng tôi ở bên tiếng thầy đọc kinh vang sang rõ mồn một cứ như mình ở đấy vậy.
Thịnh trong phòng tay vẫn cầm cuốn truyện nói với ra :
– Đi ra đầu ngõ đi các bạn! Ồn quá
Nhung và tôi hưởng ứng :
– Đi đi ! Lát nữa về. Giờ có học bài hay đọc truyện cũng không vào đâu.
– Ừ . Đi ăn ngô coi như mừng TuấnB về. Hôm nào nó lên thì tính sau!
Diệp đứng tựa vào cái bàn nhìn ra cửa sổ:
– Các bạn đi đi..tớ mệt ..tớ trông nhà!
Chúng tôi đứng lên :
– Vây cũng được..tí về bọn tớ mua cho..hihi
– Tớ không ăn đâu..đang buồn nôn quá!
Nhung tròn cả hai mắt :
– Chết! Hay bạn có bầu hả? Có thấy yêu ai đâu..
Diệp tá hoả:
– Bầu gì? Linh tinh! Từ lúc ăn tiết canh về tớ cứ lợm giọng..
Oẹ oẹ..
Chạy thốc tháo vào nhà vệ sinh ..một lúc Diệp đi ra , tay quyệt miệng tôi nhìn thấy vết máu đỏ mờ..lẽ nào Diệp nôn ra tiết canh?
– Bạn không sao chứ?
Tôi chạy lại hỏi.
– Tớ không sao!
– Hay tớ đưa đi viện khám , nôn ra máu..hay bị lao rồi?
– Ai nói tớ nôn ra máu?
– Trên mép bạn lau chưa hết kia kìa !
Diệp lúng túng :
– À..Ừ..thôi các bạn đi đi! Nằm nghỉ xíu là hết ngay ấy mà.
Nói rồi Diệp đẩy đẩy tôi về phía cửa, qua lớp áo tôi vẫn có cảm nhận đôi tay kia rất lạnh và run lẩy bẩy..
Ra đầu ngõ rẽ vào hàng ngô , đã có mấy người ngồi đấy, chắc trong nhà đám ra ăn còn thức đêm. Cúi xuống chọn ngô , người bên cạnh đẩy đẩy tay tôi :
– Cháu!
Tôi nhìn sang là ông lão xem bói :
– Ông! Cháu..cháu..mong mãi , có cái mũ cháu không nhận ra.
– Ta cũng vừa mới tới thấy trong xóm có đám nên ra đây định quay về..tại thằng bé này đòi ăn ngô nên nán lại.
– Vâng. May quá..cháu..
– Chúng ta ra kia nói chuyện!
Thịnh, Nhung cứ nhìn tôi và ông lão bước đi vẫn ngồi cầm mấy cái ngô:
– Cháu chào ông ạ ! Tuấn, bạn ra kia nói chuyện đi, bọn tớ ở đây chờ.
– Đi cùng luôn nhớ, việc chung của mọi người mà!
Ông lão nói rồi nhanh bước tới gần chỗ có xe gom chứa rác .
Tới nơi tôi nóng lòng :
– Phải làm gì bây giờ hả ông? Tuấn bạn cháu chết đi sống lại..ngay sau đấy thì anh Tuấn hàng xóm mất..cháu..rối tung hết cả..cháu và Thịnh gặp hồn ma anh ấy nữa..
– Không biết đã xảy ra những chuyện gì nhưng ba người tên Tuấn ở cạnh nhau..đầu tiên là cháu thoát chết, TuấnB từ nhà xác trở về, cuối cùng là Tuấn nhà bên cạnh đi mãi mãi. Có thể gia quyến đã biết được nơi mình ở có vong ma không siêu thoát nên quyết định tụng niệm kinh Phật để giác ngộ chúng. Chỉ là…
Ông lão xem bói thở dài.
– Chỉ là sao hả ông.?
– Chỉ là không biết chúng có thức tỉnh không thôi!
Chợt nhớ ra tôi hỏi ông:
– Ông ơi..thứ mà ông đưa cho cháu..dưới..chân bàn..liệu có cái thứ hai không ạ?
– Không có! Sao cháu hỏi vậy?
– Vì cháu thấy có cái giống trong túi xách của Diệp..nhưng kiểm tra ..thì thấy vẫn còn!
– À..À..vậy là nó đã phát hiện , sức mạnh lớn hơn nên không còn hiệu nghiệm nữa rồi. Việc trong xóm có đám tang là ngoài dự tính ..nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng.
Tôi giật thót mình :
– Đề phòng? Đề phòng gì ạ?
– Đề phòng có vong không chịu khuất phục.
– Ông với bạn nói mà chúng tớ chẳng hiểu gì!
Thịnh, Nhung mặt ngơ ngác.
Tôi gãi đầu :
– Lát về tớ giải thích cho, nhưng tóm lại là nhà mình đang thuê có vong và Diệp bị ma nhập ..
– Không hẳn là thế!
Ông lão nhìn chúng tôi nói.
– Không phải là ma nhập hả ông?
– Không hẳn nhưng có thể để lâu ngày sẽ bị bắt hết vía..
– Hic hic sợ quá..bọn cháu..
– Phải chờ..chờ cho đám tang này ..tiếng tụng niệm kết thúc . Ngày mai các cháu gặp chủ nhà, điều cần thiết lúc này là biết được trước kia ngôi nhà đó có vấn đề gì không? Còn đêm nay..hãy cầm lấy …
Ông dúi vào tay tôi.
– Để dưới gối đầu nằm khi ngủ, mang theo người khi thức dậy..
Tôi cầm định giơ ra xem, ông chụp tay nắm lại :
– Vào phòng ngủ hãy đưa cho các bạn. Nhớ lời ông dặn đấy!
– Vâng. Chúng cháu cảm ơn ông ạ.
– Ừ. Các cháu về đi..Qua này mai ông tới..
– Ông về nhà cùng bọn cháu..tối rồi..
Thằng nhóc đứng trước tôi :
– Có em đây, em đưa ông về!
Hôm nay nó lại gọi bằng ông, mọi lần toàn là thầy…
Tôi định hỏi nhưng vẻ như nó hiểu nên nói ngay :
– Đừng ai hỏi gì nữa ! Em đưa ông về đây. Chào mọi người !
Ông lão xem bói và thằng nhóc thẳng đường bước đi. Chúng tôi chạy lại hàng ngô mua vài cái. Mới đấy mà nhìn lên tôi không thấy bóng dáng họ đâu cả.
Mang túi ngô về tới nơi ,bên nhà anh Tuấn thầy và các già vẫn đọc kinh .
Mở cái then cổng mà cả nhóm giật mình. Diệp lù lù ở đấy, ngồi bệt xuống đất hướng mặt về phía có tiếng chuông mõ.
– Tưởng bạn ngủ cơ! Ngồi đây làm gì?
Diệp ngẩng đầu mắt nhiều lòng trắng :
– Ngồi cho mát.
– Ngô này. Bạn ăn đi!
Diệp hất tay túi ngô rơi xuống :
– Không ăn. Phiền phức!
Tôi nháy Thịnh, Nhung đi vào phòng. Chúng tôi ở trong đó mở thứ ông lão đưa được bọc gói vuông vắn. Mỗi người một cái để ở dưới gối của mình. Khi ra ngoài lấy ra cho vào túi áo tuy không biết rõ là gì nhưng coi như bảo bối vậy.
Đồng hồ chỉ 10h đêm. Bên kia cũng ngưng tiếng đọc. Không gian lại trở về yên lặng. Nhung ngủ phòng cùng tôi với Thịnh. Gian nhà ngoài vẫn để đèn sáng.
Chúng tôi cùng bảo nhau đếm cho nhanh ngủ..
Xoạt..Xoạt..Xoạt..
Bịch..Bịch..Bịch..
Đang ngủ ngon ,tiếng động khiến tôi choàng mở mắt. Quay sang hai bên, Thịnh với Nhung đã thức từ lúc nào.
Nhung ôm miệng chỉ chỉ ra ngoài.
Tiếng bước chân chạy nặng nề như có rất nhiều người đang hối hả..
Kẹt..Kẹt..
Thịnh nhổm dậy :
– Ai mở cổng nhà..
Đúng là tiếng mở cổng hàng ngày lẫn sao được chứ!
Tôi lắc đầu :
– Không phải đâu..hic hic..ma đấy!
– Á..đau..
Tôi hét lên
Nhung ngéo tay tôi đau chết điếng. Vội bịt miệng ..
Cả ba chúng tôi đều nhìn ra cửa , qua ô thoáng bên trên, qua khe cửa đèn vẫn sáng.
Tiếng động im bặt.
Nằm xuống ai nấy ngực mà không dám thở mạnh .
Bộp Bộp Bộp
Nhung nói như khóc :
– Lại tiếng gì thế? Hic hic
– Như ai lấy gì đập vào tường vậy?
Bộp..Cục.. Cục.. Cục
– Đau quá..! Tôi đau quá..có ai không đánh vào đầu tôi đi !
Là Diệp thét lên chạy sang phòng tôi.
Rầm..Rầm..
– Các..các bạn ơi..ra ra đây giúp tớ!
Thịnh đi ra..tôi kéo lại :
– Chờ thêm lúc nữa..xem như nào đã ..không nhớ Diệp bị ma nhập hả?
Tiếng đập cửa ngày càng mạnh
Chúng tôi bên trong lặng im..
Bụp..Bụp..Bụp..
Tường giáp phòng bếp rung lên, Diệp như đạp vào đó mà gào thét dữ dội :
– Mở cửa..mở cửa ngay.. Nhanh! Đừng để tớ cáu.
Có mở không hả?
Rầm..Rầm..
Diệp dùng sức đạp , cái cửa như muốn đổ sập xuống.
Tôi sợ thật sự..là ai là ai nhập vào bạn tôi mà dữ tợn như thế này..
---------