Chương 13
Chợt tôi ngước lên ..phía gian nhà vừa nãy tôi đến hỏi .. sau chỗ quần áo lam treo..có đôi mắt chớp chớp. Dụi mắt nhìn kĩ..tôi lại không thấy gì nữa..Quay vào nhà tôi cởi bộ đồ :
– Em để dành cho anh bộ này! Anh không mang đủ tiền..lần sau tới anh lấy! ” Thầy..có dặn thêm gì không ” ?
Thằng bé lắc đầu thì thầm :
– Thầy chỉ đưa tờ giấy nói thế nào anh cũng tới..
– Ừ. Anh biết rồi. Anh về đây!
– Vâng. Anh đi cẩn thận ạ!
Đạp xe trên đường chốc chốc tôi ngoái lại nhìn đằng sau..chỉ là con đường vắng mà sao cứ như có người dõi theo mình vậy! Tạt qua bên đường mua cái bánh mỳ với ly nước mía vừa đi vừa ăn tôi tới bệnh viện.
– Tuấn.. Giờ mới đến hả?
Tôi quay lại :
– Diệp à? Tớ vừa gửi xe. Tình hình thế nào rồi? Có tin tức gì chưa? Công an có tới nhà không?
– Bạn hỏi từ từ thôi..làm gì mà vội thế? Vào kia uống trà đá đi
Nói rồi Diệp kéo tay tôi đi vào quán nước đối diện cổng bệnh viện .
Đỡ chén nước trà đưa cho tôi :
– Uống đi bạn, vẫn chưa có tin gì,công an chỉ hỏi địa chỉ chỗ ở thôi , cả cô gây tai nạn cũng đến..chắc lần này phải đi tù rồi..đâm chết người..
– Ừ..việc đó bên công an họ xử theo phap luật..quan trọng bây giờ là tìm được xác bạn ấy!
Hay bạn ấy vẫn còn sống?
– Sao mà sống được..người ta kết luận tắt thở rồi còn gì?
Tôi nhăn mặt :
– Tớ chỉ dự đoán..chứ ai vào mà khênh xác đi được.
Diệp uống cốc nước :
– Ừ..tớ cũng chả biết..
– Gia đình TuấnB tối nay sẽ về chỗ bọn mình thuê nghỉ..Lát nữa Thịnh, Nhung đến tớ bảo..mình không ở đấy sao họ dám ở.
– Ừ..tớ thì như nào cũng được.
Tôi nhìn Diệp, có vẻ vừa đi đâu về! Cái áo khoác vẫn để trên tay..
– Bạn vừa đi đâu hả?
– Ờ..tớ đi ăn cơm..xong ra đấy gặp bạn đó..hihi
Tôi đứng dậy trả tiền nước, Diệp gạt tay giành trả..bất ngờ chạm.. tay..tay..Diệp lạnh quá!..như nước đá ?
Lấy bình tĩnh tôi đưa cho chủ quán :
– Để tớ ga lăng chứ! Hihi
Diệp rút tay lại mở túi xách để tiền vào đấy..khi lật cái khoá…Ơ..có cái gì được nhét ở ngăn ngoài..nhỏ nhỏ giống..giống một thứ từng thấy..sao tôi nghĩ mãi không ra cơ chứ!
Thấy tôi nhìn chằm chằm vào túi xách, Diệp vội gập lại :
– Bạn sao thế?
– Không..không có gì..đi đi vào trong đi.!
Tôi bước đi ra trước ..Diệp phía sau đi rất chậm..có lẽ thái độ của tôi kì kì nên không thích..
Nghĩ mãi không biết cái đó tôi đã thấy ở đâu rồi nhìn quen lắm..cố nghĩ cố nghĩ mà không thể nhớ ra..bực bội thật..đầu với chả óc!
Tới nhà xác tôi đã thấy chú Đại ở đó, đêm qua trực đêm lại xảy ra chuyện nên chắc chú không về. Trên nhà tang lễ tôi thấy mở cửa..hay hay tìm thấy TuấnB rồi không chừng!
Chạy tới vỗ vai chú :
– Chú! Tìm tìm thấy rồi hả chú?
Chú Đại mặt tiu ngỉu :
– Chưa cháu ah..
– Sao nhà tang lễ mở cửa ạ?
– Gia đình họ vào trong đấy.. Nắng thế này! Chú áy náy quá! Giá như cẩn thận hơn thì đâu đến nỗi.
– Chú..sớm muộn gì công an cũng tìm ra mà..
– Ừ..nhưng lương tâm chú day dứt!
Chú hút thuốc, lấy một điếu mời tôi. Đúng là toàn việc ở đâu rơi xuống rối tung cả lên .
– Hai chú cháu cho tôi hút với!
Tôi và chú Đại quay lại..là bố của TuấnB
Tôi đưa cho bác , quẹt diêm mồi lửa. Người đàn ông mắt thâm quầng hút một hơi thật sâu , bác cũng chạc tuổi bố tôi.
– Bác ..giữ sức khoẻ..còn bác gái nữa.!
– Cảm ơn cháu..bác phải giữ sức chứ! Tuấn về còn lo cho nó..không ai lo hic hic..
Bệnh viện nói các bác ra nhà nghỉ, họ thuê rồi nhưng nào còn tâm trạng mà ra đấy ..chỉ muốn ở đây mong con..chỗ.
Tôi cay cay sống mũi !
Đứng đối diện tôi nói mà ngẹn giọng :
– Chiều hai bác và gia đình về cùng chúng cháu ..đợi công an..có kết quả là họ báo cho mình ngay bác ạ!
– Gia đình tính sáng mai về..ở quê còn bao việc vất dở..đành nhờ các cháu vậy..
Nói rồi bố TuấnB đi vào trong..Tôi ra ghế đá gần đấy chỗ Diệp đang ngồi.
Ngó nghiêng xung quanh :
– Giờ này mà hai đứa kia chưa đến nữa?
Diệp cắn hạt dưa chả nhìn tôi:
– Chắc sắp đến đấy! Bạn làm gì mà nôn nóng thế? Cứ như người nhà mình chết không bằng.
Tôi cau mày :
– Bạn nói thế mà nghe được à?
– Tớ nói không đúng hả?
Xong việc thì mới đến được chứ?
– Dạo này tớ thấy bạn lạ lắm ! Nhất là từ hôm đánh xác chết ..đừng nói bạn bị ma nhập thật nhá!
Diệp bật đứng dậy, hạt dưa văng tung tóe :
– Đừng có nói lung tung! Ma nào nhập? Lần thứ hai bạn nói rồi đấy..đừng để tớ cáu.
– Bạn làm gì mà nổi đoá lên thế? Cáu thì bạn trù úm tớ..hay lại muốn mượn xác như hôm nói với TuấnB?
– Bạn..?
– Tuấn, Diệp ! Hai bạn ở đó làm bọn tớ kiếm mãi!
Tôi và Diệp quay ra, là Thịnh với Nhung. Trên tay cầm túi táo chua.
Nhung chìa ra :
– Ăn táo đi, tớ mua của bà Mây cạnh trường đấy! Bà hỏi thăm hai bạn hihi
Diệp nguây nguẩy :
– Tớ không ăn đâu! Có người nói tớ bị ma nhập!
– Thôi ! Ăn đi..bạn bè đùa tí..có thật đâu mà sợ..
Thịnh cười cười hích vai Diệp.
Tôi ới Thịnh, Nhung :
– Tớ có việc thông báo đây!
Hôm nay cả nhóm vẫn về nhà nhé..gia đình TuấnB sẽ tới ở một đêm..sáng mai họ về quê..!
Vẫn chưa có tin tức gì cả!
Nhung nhanh chóng đứng gần tôi :
– Tớ không đâu! Tớ về kí túc xá.
– Bạn hay nhở. Chỉ hôm nay thôi..tối nấu cơm ..tớ thấy hai bác mà đau lòng quá.!
– Tớ quyết rồi..không thay đổi..
– Nhung quyết rồi đừng ép. Bọn mình về đấy cũng được..còn chưa tìm thấy xác bạn ấy..đến mình con lo..huống chi là người nhà.
– Ừ vậy tớ không ép . Thịnh và Diệp tí về trước rẽ qua chợ mua ít thức ăn về nấu.! Tớ ở lại dẫn các bác về sau. Cứ vậy nhé tớ vào trong đó đây!
Tôi nói rồi chạy vụt tới gian trực.
Nói chuyện với chú Đại lúc lâu..công an lại đến xác minh lời khai lần nữa..cũng hơn 5h chiều tôi với gia đình TuấnB mới về nhà thuê.
Lúc đi ngang nhà anh Tuấn hàng xóm..
“Quái lạ hôm nay lại khoá cửa ở ngoài..hay có việc gì nhỉ.!”
Nghĩ vậy tôi vẫn nhìn vào trong sân chỗ cái ghế đá mà anh vẫn ngồi ..bước vào nhà …nhói nhói nơi l*иg ngực..
————————————————————-
Lúc này ở kí túc xá là 6h tối :
Nhung mang quần áo ra nhà tắm tập thể.
Nhìn một lượt dãy nhà :
– Mọi người tắm sớm thế? Vắng tanh luôn..càng tốt ..nước chảy càng khoẻ !
Tự nói với mình Nhung vào nhà tắm ngoài cùng, vắt quần áo lên dây bắt đầu vặn nước.
– Xẹc..Xẹc..cheng..cheng..
Mới nói không có ai mà đã nghe tiếng chậu xô bên cạnh va vào nhau rồi hihi.
Dội vài gáo nước lên người bất chợt nhìn lên dây quần áo Nhung giật mình không thấy đâu cả :
– Ơ.. Ơ..
Nhà tắm bên cạnh vẫn tiếng xô chậu va vào nhau như có ai cầm mà vỗ chúng..
Vợt nước lên mặt quay nhìn lại cái dây quần áo vẫn chình ình ở đó.
Nhung tát mặt mình:
– Mình say nắng hay sao mà hoa mắt thế này?
Đứng nhìn sang nhà tắm bên cạnh Nhung vừa cười vừa nói :
– Ai ở bên đấy đừng đùa tớ nhé !
Một lúc nhìn lên lại không thấy đâu..đẩy khẽ cửa nhòm ra ngoài..trời tối om. đứa nào trêu dai thế ?.
Lấy hết sức Nhung gọi đám bạn :
– Yến ơi..Hồng ơi..các bạn có ở ngoài không? Có ai không..giúp tớ với!
Có thể dãy nhà tắm xa quá nên không ai nghe thấy! Cũng lạ mọi lần tầm này là tắm đông lắm mà..hic hic..Lấy khăn mặt che che..Nhung bước từ từ ..
Phòng kia rồi..nghe thấy cả đám bạn cười nói..mà gọi không đứa nào thưa..lên chết với tớ !
Cách một đoạn không xa thấp thoáng có bóng người đang đi lại..
– Phòng có bạn nam sang chơi ư?
Nhung thụt lùi lại..chạy vào nhà tắm ..tìm xung quanh lần nữa không thấy quần áo của mình đâu cả !
————————————————————-
Tại nhà nhóm bạn thuê :
Chúng tôi cùng bố mẹ Tuấn ăn bữa cơm tối..chẳng ngon miệng..nhìn hai bác và mọi người vừa ăn vừa khóc cả nhóm cầm lòng không được..
Gần 9h tôi vào phòng TuấnB phủi chăn buông màn, phòng này dành cho bác trai và mấy người họ hàng lớn tuổi ngủ, còn các bác gái sang phòng Diệp. Tôi với Thịnh vẫn ở phòng của chúng tôi cùng hai anh nữa.
– Cháu buông màn rồi các bác vào nghỉ đi ạ.! Đèn nhà ngoài cháu vẫn để sáng nên các bác đừng ngại khi dậy ban đêm..
Mẹ TuấnB nói ngèn ngẹn :
– Cảm ơn các cháu..chuyện gia đình bác khiến các cháu vất vả..
– Bác đừng nói thế! Tuấn cũng như anh em trong nhà..chưa tìm thấy bạn ấy..bọn cháu cũng lo lắm!
Các bác vào nghỉ đi ..một ngày mệt mỏi ..chuyện đã xảy ra, giờ mình phải giữ sức khoẻ ..Tuấn còn ở đây cũng sẽ mong hai bác giữ sức..
Bố mẹ TuấnB gật đầu rồi về phòng. Một lúc , tôi đã nghe tiếng thở đều..
Thịnh, tôi và hai anh kia lấy mấy quyển truyện đọc. Thanh niên mà có ngủ ngay được đâu.
Thịnh nhìn đồng hồ :
– Mới 9h tớ khó ngủ quá..hay sang anh Tuấn mượn bộ bài về chơi đi!
Tôi hẩy hẩy tay :
– Bạn sang mượn đi, mở cửa xong nhớ khoá cẩn thận.
Thinh đi ra lạch cạch một lát :
– Gọi mãi không thấy ai nhà tối thui.
Tôi ngồi dậy:
– Lúc chiều về tớ thấy đi vắng rồi..muộn như này mà chưa về nhở.?
– Ừ. Tớ chả biết. Chắc có việc gì rồi.
Nằm đọc tạm mấy quyển conan này đi..mỏi mắt là ngủ ngay đấy!
————————————————————-
Quay lại kí túc xá :
Rầm rầm..
– Nhung ơi Nhung! Tắm lâu thế?
Bạn ở cùng Nhung đập cửa
– Huhuhu..các bạn..bạn ơi..tớ không có đồ mặc..ai..ai giấu ..
– Ai giấu? Tớ thấy ở góc kia đây thây..để tớ lấy cho. Bạn để ở ngoài quên chứ gì.?
Đám bạn lại chỗ ô thoáng, bộ quần áo để ngay đấy gọn gàng..
Nhung cầm mà cả người run:
– Rõ ràng tớ mang vào vắt trên dây kia..hic hic. Tưởng ai tắm bên cạnh trêu..tớ còn nghe tiếng xô chậu để mà..
Đám bạn mở cửa nhà tắm bên cạnh :
– Bên này hỏng vòi nước, có dùng được đâu mà ai tắm? Bạn nghe nhầm á
– Tớ..Tớ..không nhầm đây..hic hic..
-Thôi đi vào không cảm lạnh bây giờ..làm bọn tớ sợ có việc gì..may là đi ra..bạn tính ở lì trong này hả?
– Tớ đi ra mà lần nào cũng thấy có ai sang chơi mà như bọn con trai nên..
– Cả buổi bọn tớ ở đấy chả có cha nào sang chơi cả. Hihi thôi vào..như mơ ngủ!
Nhung đi vào trèo lên giường nằm..nghĩ lại càng lúc càng run..tránh được nhà kia về đây lại như thế này..
Cô bạn với tay chỗ công tắc:
– Tớ tắt nhé! Một..hai..
– Đừng tắt!
Nhung thò cổ ra nói.
– Để điện sáng bọn tớ nằm giường tầng trên sao ngủ được. Bật bóng ngủ lên!
– Bóng ngủ tối lắm..hic hic..
– Lạ nhở! Hôm nào đi ngủ chẳng tắt..thôi tớ tắt đây.
Phụp..
Đèn tuýp tắt đi..gian phòng yên lặng như tờ..Đám con gái nhiều chuyện thế hôm nay lại ngủ sớm..chả ai nói với ai câu nào..
Nhung nhắm mắt liu diu..
Nhung ơi..Nhung ơi..
Nhung ơi..Nhung ơi..
Nhung khẽ trở mình..có ai đứng ở ngoài cửa gọi..
Dụi mắt nhìn đồng hồ : 1h sáng.
Nhìn qua kẽ dưới cửa có hai bàn chân đứng ngay chính giữa..chắc là có người gọi thật.
Đi nhẹ ra gần cửa bỗng toàn thân lạnh toát..Nhung đứng lại..rồi quay người leo lên giường ôm chăn..cúi xuống nhìn vẫn thấy hai bàn chân ấy..Nhung chùm chăn mà thở dốc.
Nhung..Nhung ơi..
Nhung..Nhung ơi..về về..về..đừng..đừng..ở đây..
– Ôi mẹ ơi..cứu con..cứu con đi..con sợ đến chết mất..!
Trong chăn Nhung lấy tay bịt miệng khóc như đứa trẻ..
Bụp..Bụp..
– Bạn bệnh hả Nhung? Mồ hôi đầm đìa thế này..dậy..bọn tớ đánh cảm cho!
Yến nằm giường bên cạnh giật cái chăn ra.
Nhung run như cầy sấy..mồ hôi chảy ướt hết cả tóc.
– Tớ..Tớ..hừ hừ..sợ quá..có ai..ở ngoài gọi..!
– Có ai gọi đâu? Chắc tiếng quạt kêu ù ù .
– Ừ..chắc thế ,tớ cũng có nghe thấy gì đâu!
Yến với Hồng tranh nhau nói..đi lại hộp thuốc lấy lọ dầu gió :
– Bạn nằm đây tớ cạo gió cho!
Nhung nằm thẳng, mắt hướng nhìn ra cửa sổ đang mở một cánh..phía ấy là cây hoa sữa hương thơm lắm..nhưng sao hôm nay chốc cành cây đó lại có bóng người tóc dài ngồi vắt vẻo như đu võng lúc xa lúc gần..
Không..Không..
Nhung hét lên ôm chặt cô bạn đang chăm chú cạo gió..
---------