Chương 10
Tôi chạy đến ôm lấy bố mẹ! đã bao lâu rồi mới có cảm giác này..? như một đứa trẻ tôi khóc rưng rức…Gặp lại là mừng rồi.! hai mẹ con nín đi, đi về nhà rồi từ từ nói chuyện
Bố tôi thở nhẹ .
Mẹ nới tay cúi xuống vớ lấy cái thúng :
Bánh bột nếp đấy, mẹ mới nấu vẫn còn nóng.! con ăn đi ..
……
Giờ bố mẹ ở đâu? tôi hỏi
Cũng gần thôi
Ăn đi rồi về, mọi người đang đợi đó .
Vâng.
Anh Phu ơi lại đây – tôi gọi rồi vẫy tay
Anh ta bước tới những vẫn không thôi ôm đầu..
Tôi đưa cho cái bánh, anh ta ngấu nghiến : Đói quá!
Trên đường có rất nhiều xe ngựa kéo , người ta đi lại tấp nập ,tôi không nghĩ ở dưới này lại như thế ..
Ngang qua cổng màu xanh cao che kín cả tầm mắt.
Mọi người ở đây chờ nhé –
Bố tôi nói rồi bước vào trong cổng xanh có dòng chữ “Phủ Cô Đệ Nhị ”
Mẹ..thật sự con chưa muốn xuống đây ! Tôi cất lời
Uh..mẹ hiểu mà, mệnh của chúng ta chỉ đến đó, cần có thời gian để chấp nhận..
Trong con còn quá nhiều luyến nhớ…
Biết làm sao bây giờ..
hic hic hic
Lại khóc hả con- bố tôi hỏi
Yếu đuối thế, ngày xưa bố cũng xuống đây trước mẹ mày mà có sao đâu..thôi nín đi .
Vâng
Tôi lau nước mắt
Bố đi ra cùng một cô gái..
Khuôn mặt được che một nửa tấm lưới chỉ hở thấy đôi mắt.
Cậu mau nước mắt thế à ? cô gái hỏi
Ôi giọng nói này quen quá..
Đúng rồi..lúc tôi trên cầu Nại Hà và lên đò..
Chị Quyên đấy! con nhận ra không?
Chị Quyên đây sao? trời ơi con chỉ thấy gọng nói quen! tôi ngac nhiên
Tới gần chị :
Chị đã giúp em phải không?
Không! Là do phước phần của cậu, chị chỉ làm theo việc được giao thôi
Chị đi xuống đây lúc được 4 tuổi vì bệnh đậu mùa mà ngày ấy có ai biết bệnh này đâu.
Chị nói tôi mau khóc nhưng chị đã thấy nức nở rồi…
Cần gặp chỉ cần châm nhang đọc tên là chị sẽ tới .
Giờ về qua chỗ bố mẹ gặp cái Liêng đi – vừa khóc vừa nói.
Chị chào bố mẹ rồi quay lại phủ nhanh chóng
….
Chúng tôi cặm cụi đi , nói biết bao là chuyện..
Qua một cánh đồng xanh mướt ,dừng lại ở ngôi nhà nhỏ bên cạnh có bụi tre đã ngả màu..
Tới rồi – mẹ tôi đặt cái thúng xuốn
kẹt.. kẹt.. kẹt..
Tôi đẩy cửa bước vào
Anh..
Liêng phải không?
huhuhu huhuhu
Được rồi, đừng khóc!
Em gái tôi ôm mặt..
Gặp nhau mừng mừng tủi tủi.
Phía sau lưng là đứa bé nhỏ xíu..tôi đưa mắt nhìn..
Là con em đấy !
Con em hả ?
Lúc ở trong bụng được 7 tháng vì biết bị bệnh nên đẻ non cháu..
Ah..uh..anh nhớ rồi
Thế ở hết cùng với ông bà à?
Anh vào nghỉ ngơi đi rồi còn lên kia thăm chị và các cháu.
Các cụ nay đi vắng chắc chiều tối mới về .
Ơ..các cụ cũng ở đây sao ?
Không ở đây thì ở đâu.
….meo… meo…
Meo meo lại đây với cụ nào – mẹ tôi gọi nó.
Con chào ông !
Con mèo biết nói – tôi nhìn chằm chặp
Chắc ông không nhận ra ?
Con được cụ mua từ phiên chợ về nuôi cụ nhỉ – nó quay ngang nói
Mẹ tôi gật gù ngồi đung đung đưa cái chân.
Khi ở nhà ông ghét con lắm, vì con nghịch ngượm , tài ăn vụng lâu lâu lại đi tìm bạn cứ đứng chỗ cửa sổ gần ông nằm kêu ngao ngao..
Con toàn an vụng cá tha đi nồi thức ăn của con đổ vương vãi cả..
Có lần con ăn nhầm rau diếp cá, thấy có mùi tanh tưởng con cá..con nôn hết cả ra..bà và cô cười , con xấu hổ gần chết..
Nó lấy tay che mặt diễn lại – đúng là con mèo tinh ranh.
Hôm cuối cùng..con đi tìm bạn, có miếng thịt để giữa đường…con tham lam mà vồ ăn lấy và không biết có bả ở trong…Biết mình bị đánh bả , con cố gắng để về nhà..con chỉ kịp bò về tới mái rồi..tắt thở..
Ông nhớ rồi..
Mấy ngày sau mới tìm ra,lũ chuột đã khoét hết một phần đầu…
hic hic hic…
Bố tôi bê ấm trà với bát điếu , ông hút một hơi phà khói..
Sao mọi người nhà mình không cùng tu tập để được vãng sinh – tôi nhìn bố
Cũng trải qua hết rồi nhưng ông bà ông vải ở đây , mọi người ở đây..sao đi cho được
Biết được đến đâu hay đến đấy ..nếu có ngày ấy thì bố cũng muốn..giờ thì cứ như vậy cũng ổn rồi..
Có ít thời gian nên lát con về thăm nhà ,bố mẹ đi cùng con nhá !
Thôi mình con đi với thằng Phu , bố mẹ còn có chút việc.
Liêng đi cùng anh không – tôi hỏi
Vâng. lát cho e đi với!
Biết chỗ ở rồi có dịp thì về thăm bố mẹ .
Vâng..
……
Vừa bước ra cổng đã thấy ông ta và tên áo đen :
Đi theo ta ra cửa để về nhân gian .
Lần này đi một chút đã tới..cái cửa thì nhỏ, người người chen lấn hò hét ầm ĩ , trên tay ai cũng cầm cái bị .
Bỗng thình lình tên áo đen ra phía sau tôi và Phu nhí vào gáy vật gì đó :
Hết một ngày không quay lại sẽ bị hồn tan phách tán.
Bước qua cửa nhỏ, tôi thấy ánh nắng mặt trời..
Giờ là 12 giờ trưa…đến 12 giờ đêm là phải quay về..
Nhìn con đường thân thuộc trước kia hàng ngày tôi thường đi qua mà nhói lòng…sao hôm nay đông thế? Người ngồi la liệt cả trước nhà và ngoài đường..
Ăn mày đấy.. Liêng lên tiếng
Năm nào chẳng thế.
Đằng kia có ai bê ra âm cơm để trước cửa nhà ..đám người lao đến giành nhau nào là cơm cháo, bánh trái..mọi thứ văng tứ lung tung.
Qua cầu này là tới nhà tôi…
Gió hiu hiu, lúc ngang qua tôi và Phu nhìn thấy có ai dưới sông gọi và đưa tay vẫy:
Anh gì đó ơi
Tôi định trả lời ..có bàn tay bịt miệng :
Anh đừng thưa ,nó tự tử chết đấy giờ linh hồn không thoát ra được.
Phù..ù…tí nữa thì nó kéo tôi xuống
Đến đẩu hẻm nhà tôi
Bà bán nước vừa đan áo vừa bán hàng, có vị nước trà thoang thoảng .
Chỗ trước kia tôi dựng xe để chở hàng..
….
Mọi kí ức chợt về lại trong tôi, tim như ngẹt cứng…
Tôi đưa tay bóp trán
Phu lấy tay vỗ vai tôi mấy cái có lẽ lúc này anh ta tỉnh táo…
Đứng trước cổng nhà, sao tôi cảm giác hồi hộp thế này, người run rẩy lấm tấm mồ hôi, mấy tuần xa cách nỗi nhớ nhiều không tả hết..
Tôi vυ't đi vào nhà, ngồi lại trên ghế một chút sau đó lên phòng, căn phòng thân quen của tôi, mọi thứ vẫn như cũ, tôi ngả người nằm xuống cảm giác thật dễ chịu..
Bất giác tôi nhìn lên bức hình..là chụp kỉ niệm 40 năm ngày cưới của tôi ..à.. mà chưa đến đâu.. là chụp trước từ năm ngoái.. tôi ngồi dậy lau mồ hôi..đưa tay chạm lên…
Cạch …
Có tiếng mở cửa
Là vợ tôi.!
Anh về rồi – tôi nói trong gió
Không có tiếng trả lời.
Mẹ ơi – con tôi gọi
Tôi đứng đó không làm sao để nói cho họ nghe được…
Nhìn xuống dưới tôi thấy Liêng lắc đầu.
Quái lạ..mẹ thấy mùi mồ hôi của bố mày !
Vợ tôi xoay người về phía cửa sổ .. đúng chỗ tôi đang đứng
Còn…
---------