Nghĩ đi nghĩ lại, không biết từ lúc nào y đã cuộn tròn trong chăn ngủ thϊếp đi.
Có thể là vì nghĩ ra cách cứu vãn vận mệnh của Hầu phủ, cuối cùng y cũng không còn bị ác mộng quấn lấy nữa, hiếm khi Chung Yến Sinh ngủ một giấc yên ổn.
Sáng hôm sau, giờ Thìn một khắc.
Vân Thành rón rén vòng qua bình phong, đến bên giường, không thấy đầu Tiểu Thế tử đâu, xoay một vòng vén một góc chăn lên, mới nhìn thấy thiếu niên co rúm bên trong.
Chung Yến Sinh ngủ đến mặt đỏ hồng, hô hấp đều đều.
Vân Thành yên tâm nở nụ cười, sau đó lại rón rén rời đi, bước ra khỏi phòng, hắn trao đổi ánh mắt với nha hoàn canh giữ bên ngoài, hạ giọng rất thấp: "Vẫn còn ngủ, ngươi vào canh chừng đi."
Dứt lời, hắn chuẩn bị đi đến phòng bếp xem thuốc sắc thế nào.
Phòng bếp cũng không xa, Chung Yến Sinh kén ăn, cái này không ăn được, cái kia không ăn được, Hoài An Hầu phu nhân cưng chiều Tiểu Thế tử, đặc biệt làm một phòng bếp nhỏ ở trong viện của y, đi hai bước là tới.
Trong phòng bếp bận rộn, khói thuốc lượn lờ, một bên nấu cháo cá, một bên sắc thuốc, thấy Vân Thành tới, mấy bà tử canh giữ bên ấm thuốc vội vàng hỏi: "Vân Thành, Tiểu Thế tử sao rồi? Có khỏe hơn chút nào không?"
Tiểu Thế tử rất khiến người ta đau lòng, đi đường ai cũng phải hỏi hai câu, Vân Thành nhặt một cái bánh nướng gặm hai miếng, rung đùi đắc ý đang định nói, bên ngoài đã có người gọi hắn: "Vân Thành! Lại đây, phu nhân tìm ngươi hỏi chuyện."
Là đại nha hoàn bên cạnh Hoài An Hầu phu nhân.
Vân Thành vội vàng bỏ chiếc bánh nướng vừa cắn một miếng xuống, đi theo nha hoàn đến chủ viện, gặp Hoài An Hầu phu nhân.
Sáng sớm, Hầu phu nhân đã trang điểm chỉnh tề, ngồi bên cửa sổ, hai mắt ngơ ngác nhìn về nơi bất định, thẳng đến khi nghe thấy tiếng bước chân, bà mới bừng tỉnh, quay đầu lại, sắc mặt u uất, hốc mắt ửng đỏ.
Hai ngày nay Hoài An Hầu phu nhân luôn mang vẻ mặt này... Hẳn là đang lo lắng cho Thiếu gia.
Vân Thành suy đoán, giấu đi nội dung Chung Yến Sinh không cho nói, cung kính nói ra tình hình của Chung Yến Sinh.
Nghe nói tình hình của Chung Yến Sinh đã tốt hơn phân nửa, sắc mặt Hoài An Hầu phu nhân dịu đi, gật đầu: "Trở về đi, tận tâm chăm sóc cho Điều Nhi, tuyệt đối không được để sơ suất."
Vân Thành cung kính đáp vâng.
Lúc rời đi, Vân Thành nghe thấy Hoài An Hầu phu nhân đứng dậy nói hai câu với thị nữ, nói lần này Tiểu Thế tử tỉnh lại là nhờ có Phật tổ phù hộ, đợi Tiểu Thế tử khỏe rồi phải đến chùa trả lễ vân vân, trong lòng không khỏi lại hâm mộ thêm vài phần.
Đúng là mẫu tử tình thâm.
Đi qua cây hoa hạnh mới nở trước sân, tiếng nói chuyện mơ hồ vô tình lọt vào tai hắn.
Tai Vân Thành khẽ động, nhạy bén bắt được mấy từ then chốt.
“... Vẫn cáo bệnh như cũ, không tiện gặp người."
“... Thân phận vị kia đặc thù, trong kinh..."
Vân Thành dừng bước, cẩn thận nghe ngóng một chút, nghe ra là giọng của Hầu gia, kết hợp với manh mối Chung Yến Sinh đã nói tối qua, hai mắt hắn sáng lên.
Tiểu Thế tử có nói, nơi ở của người đó chỉ có Hầu gia và phu nhân biết.
Còn đang bị bệnh, thân phận có chút đặc thù, không tiện gặp người!
Vậy người trong lời nói sau bức tường kia chẳng phải là người Tiểu Thiếu gia muốn tìm sao?
Trái tim Vân Thành đập thình thịch, hắn nhìn trái ngó phải, xác định xung quanh không có ai, liền lặng lẽ tới gần bức tường kia, nín thở áp tai lên, giọng nói liền rõ ràng hơn một chút.
"... Hiện giờ đang ở trong biệt viện ngoại ô kinh thành, nghe nói trong kinh có không ít người đã phái người thăm dò..."
Đang ở trong biệt viện ở ngoại ô kinh thành!
Mẹ nó, tất cả đều trùng khớp!
Tối qua hắn còn cảm thấy thông tin này quá mức mơ hồ, tám chín phần mười không thể tìm được ai, không ngờ, lại dễ tìm như vậy!
Lo lắng bị phát hiện nghe lén, sau khi nghe được là biệt viện nào, Vân Thành không dám tiếp tục ở lại nữa, hắn thả nhẹ bước chân, nhanh chóng chuồn đi.
Bởi vậy cũng không nghe thấy câu tiếp theo của Hoài An Hầu.