Đoạt Thanh Vân

Chương 1

Ngày Thái Tử đại hôn, Đông Cung canh gác nghiêm ngặt.

Ta với Tiêu Cảnh Lan đang chuẩn bị bưng chén rượu hợp cẩn lên.

Ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Thống lĩnh Cấm Vệ Quân tay cầm thánh chỉ đá văng cửa xông vào.

Hắn tuyên chỉ xong, phất tay ra lệnh cho quân lính phía sau bắt lấy Tiêu Cảnh Lan.

Quạt tròn trong ta “lạch cạch” rơi xuống đất.

Ngẩng đầu lên là ánh mắt cũng tràn đầy kinh ngạc của Tiêu Cảnh Lan.

Tiêu Cảnh Lan không phải Thái Tử thật.

Hôm nay, Thái Tử thật đã được tìm thấy.

Ngay trong đêm, ta tiến cung cầu kiến Hoàng Đế.

Đế vương ngồi trên cao, vẻ mặt mỏi mệt, thở dài một tiếng rồi nhìn ta, ánh mắt sâu kín: “Nguyên Tịch yên tâm, dù Thái Tử là ai, Thái Tử Phi vẫn sẽ là con.”

Ta nôn nóng lắc đầu: “Thần nữ cầu kiến không phải vì vị trí Thái Tử Phi, mà là…”

“Không cần nói nữa.” Sắc mặt Hoàng Đế trầm xuống, ngắt lời ta: “Đưa Thái Tử Phi xuất cung đi.”

Nghiêng ngả lảo đảo ra khỏi cửa điện, một bóng người quỷ mị đứng cạnh cột trụ gọi ta lại: “Ngươi chính là Khương Nguyên Tịch? Thái Tử Phi của… Cô à?”

Người này mặt mũi có bảy tám phần tương tự Hoàng Đế, chỉ là khóe mắt hơi xếch hơn một chút, mang dáng vẻ con buôn.

Hắn nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá ta một lượt, rồi nói: “Cũng chỉ thế mà thôi.”

Ta lo lắng cho an nguy của Tiêu Cảnh Lan nên không để ý lời hắn nói, vội vàng hành lễ rồi bỏ đi.

Không ngờ mấy ngày sau, Thái Tử lại chủ động đến tìm ta.

Khóe môi hắn mang một nụ cười khó hiểu, dẫn ta vào ngục tối.

Tiêu Cảnh Lan bị đóng đinh trên giá treo, sắc mặt trắng bệch.

Những sợi xích to bằng cổ tay xuyên qua xương chàng, dấu vết m.á.u của những lần dụng hình còn nhỏ tong tỏng xuống, tạo thành cả vũng đỏ tươi dưới mặt đất.

Ta nhìn Tiêu Cảnh Lan giờ đã không ra hình người, ngực nổi lên từng trận quặn đau, ngã khuỵu xuống.

“Thái Tử Phi có thích phần đại lễ Cô chuẩn bị cho nàng không?”

“Nếu không phải năm đó mẫu hậu giận dỗi phụ hoàng, mang Cô đi hoán đổi với tên tiện dân mồ côi này, thì hai mươi năm qua người hưởng hết vinh hoa phú quý chính là Cô.”

Thái Tử lôi xềnh xệch ta đến trước mặt Tiêu Cảnh Lan, tự mình lấy một khối sắt nung đỏ, hung hăng nhấn lên miệng vết thương của Tiêu Cảnh Lan.

“Xèo xèo”, trong không khí ngập tràn mùi da thịt bị đốt cháy.

“Đừng… cầu xin ngươi… đừng…”

Ta vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế, vọt tới trước mặt Tiêu Cảnh Lan, muốn bảo vệ chàng.

Nhưng lại bị Thái Tử túm tóc kéo ra khỏi ngục, giọng hắn lạnh lùng truyền vào tai ta:

“Cô mới là Thái Tử, cô muốn hắn ch*t thì hắn phải ch*t.”

Thái giám cùng một nữ tử mặc xiêm y vàng nhạt đứng chờ bên ngoài.

Ta biết, đó là tiểu thanh mai của Thái Tử.

Gia đình nàng ta đã chăm sóc Thái Tử khi hắn lưu lạc nhân gian.

Nhưng Hoàng Đế nói xuất thân nàng ta quá thấp kém nên mãi chưa đồng ý cho nàng ta gả vào Đông Cung.

Nàng ta nhào vào l*иg ngực Thái Tử, gọi: “Duệ ca ca.”

Bệ hạ đã ban danh cho Thái Tử là Tiêu Lâm.

Trên dưới trong cung, chỉ có nàng ta vẫn gọi Thái Tử bằng tên cũ.

Thái Tử cúi xuống hôn lên trán nàng ta, ánh mặt lạnh lẽo dừng trên người ta.

Như một con rắn độc sẵn sàng cắn người bất cứ lúc nào.

Mấy ngày sau, Tiêu Cảnh Lan bị hành hình bằng cách lăng trì.

Nghe tin này, mắt ta tối sầm, ngã từ trên ghế xuống.