Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tuyết rơi phủ kín núi, đường núi đã bị vùi lấp.
Thẩm Lê nhân viên y tế của đội tiếp viện khẩn cấp trên núi bị kẹt ở trong đó.
Trong quá trình sơ tán đám người cô rơi vào hố sâu, bên hông bụng bị thương, máu thấm ướt áo khoác trắng, cô mau chóng xử lý cầm máu cho mình.
Thẩm Lê nghĩ đến dụng cụ chữa bệnh và vật liệu vẫn còn hoàn hảo không hư hao gì ở phía sau đoàn xe, trong phút chốc yên tâm.
Hơi thở ra ngoài biến thành sương trắng, cô bị hạ thân nhiệt, cả người run rẩy trong góc yên tĩnh đợi cứu viện.
Vào lúc này điện thoại thông báo có tin mới.
Là Thẩm An Nhu người mới vừa rồi đạp lên đầu vai cô leo lên gửi tới.
[Thẩm Lê, đội cứu viện không đến được, thương thế của chị nặng như vậy, đoán chừng chống đỡ không được bao lâu nữa. Thật tội nghiệp, nể tình chị cứu em, cho chị chết rõ ràng.]
[Con em đã hai tuổi, là của chồng chị, nếu không phải lúc đó chị muốn lấy thân báo đáp, anh ấy sao có thể cưới loại người quái dị hủy dung như chị?]
Trước khi cưới Thẩm Lê từ chối hành vi thân mật, sau khi cưới chung đυ.ng với chồng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Tuy đã sớm lường trước anh ta có người khác bên ngoài, nhưng không ngờ vậy mà lừa dối nhiều năm như vậy.
Còn là người bên cạnh cô!
[Sau khi kết hôn anh ấy mượn cớ thân thể có vấn đề chưa bao giờ chạm vào chị, chẳng qua là vì anh ấy đã sớm có em, chúng em ở cùng nhau trước khi các người kết hôn! Chị đã sắp chết, thì thành tâm chúc phúc chúng em đi, dù sao, em cũng là em gái ruột của chị mà.]
Khi đọc đến mấy chữ cuối, hô hấp Thẩm Lê chậm lại.
Thẩm An Nhu lại là em gái ruột của cô?
Trước đây rõ ràng hai cô bị bế nhầm khi còn trong tã lót, sau khi nhận Thẩm Lê về trong nhà vẫn tiếp tục chứa chấp Thẩm An Nhu, sao cô ta có thể là ruột thịt?
[Chắc bây giờ chị rất ngạc nhiên đi? Dù sao mẹ chị cũng bị tức chết khi nghe tin này trước giường bệnh! Ba em rất ghê tởm hai mẹ con các chị, muốn đuổi hai cái đồ đê tiện các chị từ lâu, không uổng công mẹ em đã đợi nhiều năm như vậy mới thượng vị! Được rồi, chị có thể xuống dưới đoàn tụ với người mẹ ngu si của chị!]
Bàn tay Thẩm Lê cầm điện thoại vẫn luôn run rẩy, trước mắt hiện ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng của mẹ kế.
Cô không ngờ người bạn thân lâu năm của mẹ lại là kẻ thứ ba lòng dạ độc ác như vậy.
[Số tiền phá bỏ và di dời sau khi ba em qua đời đủ để em và mẹ em sống cả đời, chồng chị biết kiếm tiến biết thương yêu người ta như thế, em đương nhiên cũng sẽ chăm sóc tốt, chị mau chết đi!]
Thẩm Lê tức giận đến không thở nổi.
Nhắm mắt lại, toàn bộ đều là dáng dấp mẹ đau khổ trước, hơi thở mong mảnh cùng lời nói trước khi lâm chung.
[Bảo nhi của mẹ, đừng đau khổ, phải kiên cường.]