Lâm Miên nói được làm được, mấy ngày nay đều ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập.
Ngoài việc không thể dậy lúc 6 giờ sáng, cậu hoàn thành gần như tất cả nội dung trong kế hoạch biểu.
Phó Tranh không thích làm bài tập, càng không thích học tập, nhưng Lâm Miên muốn, anh cũng chỉ có thể làm cùng thôi.
Từ nhỏ đến lớn, hai người chưa bao giờ tách rời, bây giờ càng không thể tách rời.
Nhiều lần, bạn bè gọi điện thoại rủ đi chơi, hai người đều từ chối.
Ngay cả khi ba mẹ đưa tiền giục đi chơi, họ cũng không chịu.
Hôm nay, ba Phó Tranh chạy xe đường dài về nhà, đặc biệt mua một con vịt quay, một con cá nướng và một túi lớn đồ kho.
Ba mẹ Lâm Miên cũng cố ý về trước giờ tan làm, đi chợ mua mua đồ làm một bàn đầy thức ăn ngon.
Họ thậm chí còn mở chai rượu vang đỏ mà mấy năm trước họ hàng mang từ nước ngoài về.
Ba người lớn trong nhà ngồi uống rượu với nhau, ba của Phó Tranh cúi đầu lau nước mắt, còn ba mẹ Lâm thì ôm nhau khóc ròng.
"Cuối cùng cũng đến ngày này rồi, những năm qua chịu khổ đều không uổng phí!"
"Hai đứa trẻ cuối cùng cũng trưởng thành và hiểu chuyện rồi, còn biết làm bài tập sớm nữa!"
"Bao nhiêu năm nay, tôi suýt chút nữa tưởng rằng mình cả đời cũng không đợi được ngày này!"
Lâm Miên và Phó Tranh bưng bát đũa, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.
Có cần khoa trương đến vậy không?
Mới có ba ngày thôi mà.
Cái đùi vịt Lâm Miên đang ngậm rơi vào bát, khiến cậu tỉnh lại.
Cậu quay đầu: "Phó Tranh..."
Phó Tranh nhặt cái đùi vịt trong bát lên, nhét lại vào miệng cậu: "Xem ra chúng ta phải kiên trì lâu hơn một chút rồi."
"Vốn dĩ phải kiên trì mà." Lâm Miên cắn một miếng đùi vịt, má phồng lên.
"Nhưng đám tóc vàng hẹn chúng ta ngày mai đi chơi."
"Đi đâu vậy?"
"Bọn nó không nói, chỉ nói đi chơi vòng vòng. Nhưng mấy ngày nay không hẹn được, bọn nó hình như có hơi giận dỗi, bảo chúng ta ngày mai nhất định phải đi."
"Vậy à..." Lâm Miên hơi do dự.
Làm bài tập liên tục ba ngày rồi, cậu quả thực hơi mệt.
Đi chơi cũng tốt, nhưng mà...
Lâm Miên hạ quyết tâm: "Vậy chúng ta đi chơi nửa ngày nha."
Vừa nâng cao thành tích, cũng vừa phải duy trì tình cảm với bạn bè, cái nào cũng rất quan trọng.
"Vậy..." Lâm Miên liếc nhìn những bậc phụ huynh đang rưng rưng xúc động, ghé tai Phó Tranh nói nhỏ, "Nhân lúc họ đang vui vẻ, mình nói chuyện này đi, tiện thể xin ít tiền luôn."
"Ừ." Phó Tranh gật đầu.
"Tớ đếm "ba hai một" chúng ta cùng nói nhé."
Giữa tiếng nức nở của các bậc phụ huynh, hai đứa trẻ giơ tay lên: "Chúng con muốn xin phép một chuyện."
Các phụ huynh quay đầu: "Nói đi!"
Lâm Miên nói: "Ngày mai chúng con muốn đi chơi với đám tóc vàng, chỉ đi một buổi sáng thôi ạ, có thể sẽ đi dạo ở Quảng trường Nhân dân hoặc là Công viên Trung Sơn..."
Ba của Phó Tranh hào phóng vung tay, cắt ngang lời cậu, đi thẳng vào vấn đề: "Các con muốn bao nhiêu tiền?"
"Cái này..." Lâm Miên cười ngại ngùng, khẽ khàng huých cùi chỏ vào Phó Tranh.
Phó Tranh không hề che giấu, giọng điệu kiên định: "Dạ thưa ba, càng nhiều càng tốt ạ."
Lâm Miên: ?
Sao có thể nói như vậy chứ?
Không phải anh nên rụt rè à, làm bộ làm tịch một chút đi chứ?
Lâm Miên lén nhìn biểu cảm của chú Phó, rồi lại huých Phó Tranh mạnh hơn.
Nói lại đi chứ!
Nhưng ngay giây tiếp theo, ba Phó Tranh đã rút ra chiếc ví da đen cũ kỹ của mình, lấy từ bên trong hai tờ tiền đỏ*, đặt lên bàn.
(*) Tờ tiền đỏ là tờ 100 tệ, xấp xỉ 350.000 VNĐ
"Nào, Tiểu Miên mau cầm lấy!"
"Con ạ?" Lâm Miên không tin nổi, chỉ vào bản thân.
"Đúng vậy, con cứ giữ tiền đi. Chú biết rõ thằng con hư nhà mình tính tình như thế nào, nó chắc chắn là không thể tự mình thông suốt, ắt hẳn là nhờ có con kèm cặp thì nó mới chịu học."
"Con nhất định sẽ tiếp tục giám sát cậu ấy ạ..." Lâm Miên được yêu mến mà kinh ngạc, vừa nhấp môi, chuẩn bị lấy tiền, đã bị ba mẹ mình trừng mắt nhìn.
Ba mẹ Lâm cũng lấy ra hai trăm tệ, đưa cho Phó Tranh: "Nào, Tiểu Tranh cũng cầm lấy đi, đừng có nghe ba con nói bậy, con và Tiểu Miên đều phải giúp đỡ lẫn nhau."
"Cảm ơn chú và dì ạ."
Hai nhà trao đổi tài sản, coi như không có gì thay đổi.
Lâm Miên và Phó Tranh kiếm được bốn trăm tệ.
Hai người nhìn nhau, vui vẻ cất tiền đi.
Ba mẹ hai bên nâng ly chúc tụng, chia sẻ với nhau những vất vả trong việc nuôi dạy con cái.
Lâm Miên và Phó Tranh ăn xong, tranh thủ thời gian biểu hiện cho thật tốt, tự giác rửa chén bát của mình, sau đó về phòng làm bài tập.
Lại một lần nữa khiến các bậc phụ huynh rơi nước mắt: "Con cái lớn nhanh như thổi vậy, chúng ta thật sự già rồi!"
Ngày hôm sau, lúc 8 giờ sáng.
Lâm Miên và Phó Tranh mua hai tô súp thịt nạc và một chiếc bánh tráng rán đầy đủ thêm trứng, chà bông và xúc xích ở quầy hàng dưới nhà.
Do có tiền nha!
Súp thịt nạc được múc ra từ nồi đang sôi, đựng trong hộp giấy, nóng hôi hổi.
Quầy hàng chỉ có một chỗ bán, không có bàn ghế.
Lâm Miên dứt khoát đặt tô súp lên yên xe máy, vào tư thế đứng tấn, dùng muỗng nhựa múc ăn.
Tất nhiên, xe máy không phải của ai khác, chính là của Phó Tranh.
Huyện nhỏ quản lý không chặt, sau khi Phó Tranh thi tốt nghiệp Trung học cơ sở, để khen thưởng anh thi đỗ vào trường Trung học phổ thông, ba đã mua cho anh một chiếc xe máy.
Phó Tranh thường xuyên chở Lâm Miên đi chơi bằng xe máy.
Ăn xong thịt nạc, Lâm Miên lại húp thêm hai ngụm nước, cảm nhận vị chua cay của dưa cải muối và ớt ngâm.
Lâm Miên nhấc tô giấy lên, trên yên xe da xuất hiện một vòng tròn nước súp.
Lâm Miên vội vàng dùng tay che lại, cố gắng lau sạch đi.
May mà lau được, hên là Phó Tranh không phát hiện ra.
(Editor: Nếu mọi người yêu thích thì hãy đề cử cho truyện nhe~)