Lâm Miên kéo Phó Tranh xuống khỏi giường, đi đến bàn học, lục tung khắp nơi, từ trong góc tìm thấy cặp sách của Phó Tranh.
Cậu mở cặp sách vẫn chưa kéo khóa, đôi mắt trợn to, nhìn Phó Tranh với biểu cảm không thể tin nổi: "Cả kỳ nghỉ hè mà cậu không đυ.ng đến cặp sách của mình luôn à?"
Phó Tranh nhìn cậu mấy lần: "Không phải cậu cũng vậy sao?"
Lâm Miên nghẹn lời: "Tớ… Ít nhất thì tớ cũng làm được hai bài."
"Còn mấy ngày nữa mới khai giảng, tối hôm trước đó bổ sung là được rồi mà? Trước đây không phải chúng ta đều làm vậy sao?" Phó Tranh hỏi: “Có phải là cậu mơ thấy mình không làm bài tập bị thầy giáo mắng đúng không?"
"Còn khủng khϊếp hơn thế gấp 180 lần luôn ấy!" Lâm Miên nghiêm túc nói: "Tóm lại, từ giờ trở đi, tớ sẽ nghiêm túc làm bài tập, và cậu cũng phải vậy."
"Bây giờ luôn hả?"
"Ừ." Lâm Miên gật đầu mạnh, mở cặp sách, đổ hết tập vở bên trong ra: "Dù sao thì cậu cũng ngủ đủ giấc rồi đúng chứ?”
Phó Tranh nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng dưới ánh mắt mong chờ của Lâm Miên, anh vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Phó Tranh vốn không có học hành gì, chiếc ghế trước bàn học cũng chẳng ra sao, nó chỉ là chiếc ghế dài thường dùng trong nhà mà thôi.
Hai người ngồi hai bên ghế dài, đối với Lâm Miên thì vừa vặn, nhưng Phó Tranh lại cao hơn, nên anh phải khom người mới ngồi được.
Lâm Miên rút ra một bài kiểm tra, lại đưa cho anh một cây bút: "Làm xong bài kiểm tra này rồi hãy ngủ."
"Ừ." Phó Tranh cầm lấy bút đen, bày ra tư thế, "xoẹt xoẹt xoẹt".
Chưa đến mười giây, đã viết xong một mặt bài kiểm tra.
Lâm Miên ngó qua xem, thốt ra đầy kinh hoàng: "Phải làm bài nghiêm túc! Không được chọn toàn C! Có gì đó lạ lắm, sao phần điền vào chỗ trống mà cậu cũng ghi C vào vậy?"
Phó Tranh quay đầu qua nhìn, vô tội nói: "Trước đây không phải đều làm như vậy sao?"
"Cậu làm tớ tức chết mà!" Lâm Miên đẩy anh ra, mở cặp sách, lục tung một hồi: "Sao đến bút xóa mà cậu cũng không có vậy?"
"Chỉ cần gạch đi là được rồi mà."
Lại "xoẹt xoẹt xoẹt" vài cái, Phó Tranh gạch toàn bộ những câu chọn C vừa nãy.
Lâm Miên nhìn bài kiểm tra bị anh gạch xóa cho rối tung, tức giận nói: "Làm bài cho nghiêm túc vào."
"Ờ." Phó Tranh xoay xoay cây bút trong tay, bắt đầu lại từ câu hỏi đầu tiên.
Lâm Miên nhìn anh một lúc, thấy anh thực sự nghiêm túc, mới quay đầu lại, cũng lấy cho mình một bài kiểm tra, cúi đầu miệt mài học tập.
Cả cậu và Phó Tranh đều không giỏi trong việc học, trong toàn khối năm trăm học sinh, Phó Tranh thường xuyên đứng hạng chót, còn cậu thì khá hơn một chút, cứ lơ lửng ở giữa, quanh quẩn ở vị trí thứ 250...
250 (đồ ngốc)! Lại là 250 (đồ ngốc) kìa!
Thật sự vô cùng đáng ghét!
Lâm Miên nắm chặt bút, bị câu thứ ba làm khó.
Không biết bao lâu trôi qua, bỗng nhiên bóng đèn trong đầu cậu lóe lên, trình bày một loạt các bước làm ra giấy nháp, cuối cùng tràn đầy tự tin viết đáp án vào.
Đột nhiên, giọng nói trầm trầm của Phó Tranh vang lên: "Miên Miên à, cậu còn nói tớ, vậy mà cậu cũng chọn toàn C."
Lâm Miên tức muốn chết: "Tớ làm bài rất nghiêm túc, không phải chọn bừa! Chỉ là trùng hợp ba câu đầu đều chọn C thôi!"
"Ờ." Phó Tranh chuyển chủ đề: "Miên Miên làm nhiều bài tập thế mệt rồi đúng chứ? Cậu có muốn ăn mì gói không? Ba tớ tối nay không về nhà."
Ba mẹ Phó Tranh đã ly hôn, anh sống với ba.
Ba anh là tài xế xe tải đường dài của một công ty vận tải, vì muốn kiếm nhiều tiền nên thường xuyên phải đi công tác xa.
Hầu hết thời gian, Phó Tranh đều sống một mình, muốn ăn gì thì ăn, muốn chơi gì thì chơi.
Đây cũng là lý do Lâm Miên dám đột nhập vào nhà anh vào đêm khuya.
Nếu có người đàn ông cao to vạm vỡ là chú Phó ở nhà, chắc chắn cậu sẽ không dám.
Lâm Miên nuốt nước miếng, cúi đầu, tiếp tục làm bài tập: "Chỉ mới làm được có ba câu thôi, vậy mà cậu nói "nhiều bài tập" là sao? Nhanh làm đi, ít nhất phải làm xong một mặt mới được ăn... ăn mì gói..."
Ba mẹ Lâm Miên đều làm việc tại địa phương.
Ba anh và ba Phó Tranh ban đầu là đồng nghiệp, đều là tài xế xe tải. Tuy nhiên sau khi Lâm Miên ra đời, ông đã xin chuyển đổi công tác, ở lại địa phương lái xe buýt.
Mẹ anh lúc đầu là nhân viên bán vé xe buýt, sau này xe buýt chuyển sang hình thức thanh toán tự động, tứ đó bà cũng chuyển sang làm nhân viên văn phòng.
Loại thực phẩm không lành mạnh như mì gói, bị ba mẹ cậu quản lý rất chặt, bình thường Lâm Miên tuyệt đối không được ăn.
Vậy mà Phó Tranh còn cố ý dụ dỗ cậu: "Thêm một quả trứng ốp la nữa."
Lâm Miên càng cúi đầu thấp hơn: "Nhanh làm bài đi..."
"Bỏ thêm một lát thịt hộp nha. Ba tớ mấy hôm trước đi siêu thị trong thành phố mua một hộp spam, giống như trong phim hoạt hình ấy."
"Trong tam giác ABC..."
"Chúng ta có thể dùng nước nóng đổ vào rồi úp mì ăn thôi, không cần đun trong nồi nấu lên đâu."
Vừa nghe lời này, Lâm Miên lập tức vứt đề bài sang một bên, ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rỡ.
Ba mẹ cậu luôn nói mì gói không tốt cho sức khỏe, là loại thực phẩm không lành mạnh, thỉnh thoảng cậu nài nỉ mãi để được ăn một lần, ba mẹ nhất quyết phải cho mì vào nồi nước sôi để nấu mới được.
Nhưng trẻ con luôn kén ăn, đặc biệt là Lâm Miên.
Cậu hay nói nấu mì và úp mì không giống nhau, úp mì thì có độ dai ngon hơn, kết quả mỗi lần đều bị mẹ cốc đầu, nói răng cậu còn chưa mọc đủ, biết gì về độ dai, đó là chưa chín!
Hơn nữa, mì gói ăn liền dạng tô đắt hơn mì gói ăn liền dạng gói vài tệ.
Cho nên bây giờ, Phó Tranh vừa nói "úp mì", không phải "nấu mì", Lâm Miên lập tức ngẩng đầu lên.
Cậu nhìn vào bài kiểm tra trước mặt: "Vậy... ăn một chút trước, ăn xong lập tức làm bài thi nha."
"Ừ." Phó Tranh đứng dậy, Lâm Miên tung tăng đi theo sau anh, cậu muốn thử nhìn xem món thịt hộp spam trong truyền thuyết rốt cuộc là có hình dáng ra sao.
Một giờ sáng, hai người chen chúc trong bếp.
Phó Tranh lấy ra mì gói dạng tô "đắt hơn mấy tệ", đưa cho Lâm Miên, quay người đi lấy thịt hộp trong tủ lạnh, Lâm Miên cũng cung kính đưa hai tay ra nhận lấy.
Cuối cùng, Phó Tranh đeo tạp dề, bật bếp, đổ dầu, chuẩn bị chiên trứng.
Phó Tranh cao ráo, lại cạo trọc đầu, là "anh Phó" có tiếng trong trường.
Hình ảnh anh đeo tạp dề nấu cơm, có lẽ chỉ có Lâm Miên là từng thấy.
Lâm Miên mở nắp hộp thịt hộp, cúi đầu ngửi, lại nhìn vào bao bì trên hộp: “Wow, đây là đồ ngoại quốc, còn có chữ cái tiếng Anh nữa! r…… r…… Đọc không được."
Phó Tranh nói: "Cái này cũng phải chiên qua dầu, Miên Miên, cậu cắt giúp tớ đi."
"Được." Lâm Miên lấy dao ra, học theo cách trong phim hoạt hình, úp ngược hộp thịt hộp, lấy ra một đoạn, cắt thành hai lát dày.
Bản thân món này đã thơm rồi, chiên qua dầu lại càng thơm hơn.
Mười phút sau, hai người ngồi trước bàn trà trong phòng khách, mỗi người một phần mì gói, đầy trang trọng dùng nĩa cắm vào nắp.
Phó Tranh bật TV lên, nhưng lúc này đã là rạng sáng, chỉ còn chương trình tin tức nửa đêm hoặc những bộ phim truyền hình cũ đã xem đi xem lại nhiều lần.
Lâm Miên ôm chân, chăm chú nhìn tô mì ăn liền trước mặt.
Ba phút sau, chiếc đồng hồ điện tử trên cổ tay Phó Tranh reo lên.
Lâm Miên lập tức mở nắp: "Ăn thôi nào!"
Lâm Miên dùng nĩa khuấy mì, một luồng hơi nóng phả vào mặt, cậu thổi mấy lần rồi ăn một miếng.
Ngon quá đi thôi!
Thời gian rất vừa vặn, đúng là hương vị này rồi!
Lâm Miên hài lòng ăn một miếng lớn, bỗng cậu nhớ ra điều gì đó, vội vàng đứng dậy.
Phó Tranh gọi với theo: "Miên Miên đi đâu vậy?"
Lâm Miên mở tủ lạnh, lấy ra hộp thịt spam lúc nãy.
Phó Tranh hỏi: "Cậu còn muốn ăn nữa à? Tớ chiên cho cậu thêm một miếng nhé?"
"Không phải." Lâm Miên lắc đầu, chỉ vào hình in trên hộp: "Đây không phải là chữ cái tiếng Anh, phải là tiếng bính âm mới đúng! Thịt hộp!"