Vì đề phòng giai đoạn sau mình sẽ mệt mỏi, Dư Đông chú ý giữ lại một chút thể lực sau khi xuất phát, nhưng lại tự nói với bản thân phải đeo bám đối thủ không được để bị bỏ lại quá xa.
Bởi vì vận động ở cường độ cao một cách quá mức cho nên thân thể gần như không xong, hắn lại một lần nữa cảm thấy hô hấp khó khăn, vừa chúi đầu xuống nước đã vội vã giống như bị hụt hơi, chẳng khác gì một người sắp chết đuối không ngừng giãy dụa.
Lúc đến giai đoạn cuối, Dư Đông khẽ cắn môi, đẩy tần suất đánh chân lên cao nhất.
Ý thức đã rơi vào trạng thái tự do, chỉ có trái tim đau đớn nhắc nhở hắn rằng mình còn sống, trước mắt bỗng nhiên hiện lên một số hình ảnh linh tinh về bạn bè và những thứ khác giống như cảnh trong mơ.
Ở những giây cuối cùng hắn tuyệt đối không thể để mình có sự tiếc nuối gì. Hắn phải mang theo giấc mộng của mọi người, hoàn thành thi đấu!
Dư Đông điều khiển thân thể mệt mỏi của mình, tiếp tục rẽ nước từng chút một, bọt sóng hôn lên khuôn mặt hắn, giảm đi ít nhiều đau đớn.
Cuối cùng bàn tay cũng có thể chạm được vào vách hồ, kết thúc rồi, mọi thứ đều đã kết thúc. Duyên phận của hắn với bơi lội xem như cũng hạ màn.
Làm ơn, xin hãy là một kết quả tốt đi. Hắn âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Khi màn hình được thay bằng thành tích mới, Dư Đông liếc mắt một cái đã nhìn thấy tên mình.
Về thứ ba. Tuy rằng kém hơn so với sự kỳ vọng của mọi người, nhưng ít ra vẫn có thể đứng trên bục nhận huy chương.
Thình lình trước mắt choáng váng, Dư Đông cuống quít đưa tay đỡ đầu, mới có thể miễn cưỡng chống đỡ thân thể không ngất xỉu.
Trên thực tế ngay cả đứng, hắn cũng không đứng vững, nhưng vẫn phải cố gắng chịu đựng tham gia lễ trao giải.
Trước mắt hắn, hình ảnh khán giả đã trở nên hết sức mơ hồ, gần như biến thành một màu trắng toát, sau khi lễ trao huy chương kết thúc, Dư Đông nghiêng ngả lảo đảo đi tới, cảm giác thế giới đang quay cuồng.
Cuối cùng hắn cũng không thể chống đỡ được, ngất xỉu trước mặt mọi người.
Tĩnh Thủy sợ đến mức sắc mặt xám như tro, cô hét lên như điên, hối thúc nhân viên y tế cấp cứu cho Dư Đông.
Bộ phận y tế cũng rất chuyên nghiệp và nhanh chóng, bọn họ làm hô hấp nhân tạo giúp tim phổi Dư Đông hoạt động trở lại, sau đó cắm ống dẫn khí vào.
Nhìn Dư Đông đang hôn mê, Tĩnh Thủy không ngăn được nước mắt giàn giụa, anh ấy thật sự đã trả giá quá nhiều, thậm chí suýt nữa thì mất đi tính mạng.
Bộ phận y tế vẫn đang ở bên cạnh thương lượng phương án xử lý khẩn cấp.
“Cần phải lập tức về nước phẫu thuật ngay.” Một người trong đội y tế có giọng điệu đáng tin nói.
“Nhưng phải ngồi máy bay nhiều tiếng đồng hồ như vậy, cậu ta có chịu đựng được không?”
“Chẳng lẽ để cậu ta ở lại cho bác sĩ ở Rio này hay sao?”
Tất cả mọi người đều im lặng.
“Chúng tôi sẽ ở bên cạnh chăm sóc đảm bảo an toàn trên đường đi.”
Dư Đông đã hơi tỉnh lại một chút, chậm rãi mở mắt, yếu ớt hỏi: “Bây giờ về ngay sao?”
“Đương nhiên, cậu nhìn xem mình đã biến thành bộ dạng gì.” Huấn luyện viên Hạ dễ chịu như vậy cũng không nhịn được phải mắng lên.
Dư Đông có chút lo lắng nhìn về phía Tĩnh Thủy: “Anh không có ở đây, một mình em phải chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Bây giờ là lúc nào rồi, anh lo cho mình trước đi.” Tĩnh Thủy lại không ngăn được nước mắt.
“Có gì mà phải khóc chứ, anh bảo đảm anh sẽ nhảy nhót tung tăng xuất hiện trước mặt em.” Dư Đông vươn tay, muốn giúp Tĩnh Thủy lau nước mắt.
“Được, anh hứa rồi đấy.”
“Anh hứa.” Dư Đông vươn tay, móc lấy ngón út Tĩnh Thủy.
Tĩnh Thủy bởi vì vẫn còn hạng mục 200m bơi ếch cho nên chỉ có thể tiễn Dư Đông về, còn bản thân mình thì phải tiếp tục ở lại chiến đấu.
Một sự tin tưởng gần như là cố chấp bừng lên trong lòng cô, kỳ thi đấu lần này cô không chỉ phải lấy một huy chương mà còn phải lấy được huy chương vàng, cô phải dùng nó để làm quà tặng cho anh ấy.
Thân thể theo làn sóng cuộn, lên xuống vô cùng nhịp nhàng, Tĩnh Thủy dùng tay liên tục quạt nước, nhanh chóng lao về phía trước.
Mấy năm nay Derby gần như là nữ hoàng ở nội dung bơi ếch, cô cũng đã từng khiêu chiến nhưng đều thất bại, chỉ là, như vậy thì sao chứ? Cứ dũng cảm đón nhận thất bại và vẫn tiếp tục kiên trì thì đến cuối cùng chắc chắn có thể trở thành một huyền thoại khác.
Bây giờ cô và Derby đã ở rất gần, Tĩnh Thủy sử dụng hết sức lực toàn thân, quạt nước với một biên độ rộng hơn, muốn tăng tốc vượt lên trên nhưng Derby không hề cho cô cơ hội, cô ta cũng nâng tần suất cao hơn.
Tĩnh Thủy không sợ hãi, tiếp tục đẩy nhanh tốc độ, hai người liên tục giằng co với nhau.
Ở những mét cuối cùng, Derby là người mệt mỏi trước cho nên tốc độ bị chậm lại.
Bây giờ hồ bơi đã trở thành sân khấu của một mình cô!
Vui sướиɠ xông lên đại não Tĩnh Thủy, cô đã quên mất mệt mỏi, tiếp tục tăng tốc, lao về đích, lao về phía tấm huy chương vàng đầu tiên của cô ở Thế vận hội.
Toàn thể khán giả đều sôi trào, bởi vì bơi ếch từ trước đến nay đều là hạng mục chủ lực của các tuyển thủ Âu Mỹ và Nhật Bản, rất ít có vận động viên Trung Quốc thành công lấy được huy chương vàng.
Tĩnh Thủy bắt chước Dư Đông, đập tay xuống nước tạo ra một ít bọt sóng, cười nụ cười hết sức vui sướиɠ và thỏa mãn.
Lúc nhận huy chương, Derby thân mật ôm lấy vai cô: “Dư Đông nhìn thấy nhất định rất vui vẻ.”
Tĩnh Thủy vẫn luôn cố gắng để bản thân mình không khóc, cuối cùng lúc này cũng không nhịn được nữa. Cô nhìn tấm huy chương vàng lấp lánh trước mặt, trong nụ cười mang theo nước mắt, anh à anh có nhìn thấy không? Phải nhanh chóng khỏi bệnh nhé.
Trong khi các hạng mục thi đấu đã kết thúc, Tĩnh Thủy hết sức vội vàng, ngựa không ngừng vó bay thẳng về Bắc Kinh, cũng may về kịp lúc Dư Đông giải phẫu.
Sắc trời đang dần dần tối, Tĩnh Thủy dúi đầu vào đầu gối, không muốn cử động một khắc nào, cô sợ nhất chính là cảnh tượng giống như trong phim truyền hình, khi bác sĩ đi ra sẽ nói với người nhà rằng “chúng tôi đã cố gắng hết sức”.
May mắn là khi bác sĩ đi ra mang theo một khuôn mặt tươi cười nói: “Ca phẫu thuật rất thành công.”
Sau khi Dư Đông giải phẫu xong phải ở lại phòng chăm sóc đặc biệt ICU theo dõi mấy ngày rồi mới được chuyển về phòng bình thường, cuối cùng hai người bọn họ cũng có thể gặp mặt.
Tĩnh Thủy không nói nên lời, chỉ biết ôm chặt lấy Dư Đông.
Dư Đông đưa tay xoay đầu cô lại, hôn lên môi cô một cái.
Tĩnh Thủy cười, nghịch ngợm nói: “Anh vừa mới phẫu thuật đấy, trái tim không chịu đựng nỗi đâu.”
“Ôi ôi ôi, tim anh đau quá.” Dư Đông cũng rất phối hợp tiếp tục câu nói đùa.
Phòng bệnh tràn ngập tiếng cười.
Dư Đông hồi phục rất nhanh chóng, vào một buổi chiều trời trong nắng ấm, Tĩnh Thủy đưa hắn xuống sân đi dạo.
Ở đây có không ít ông lão bà lão đỡ người bạn đời của mình đi tản bộ, khắp nơi đều là những hình ảnh ấm áp.
“Thật sự có cảm giác chúng ta giống như hai vợ chồng già.” Tĩnh Thủy nhìn về phía chân trời, mơ màng nói.
Dư Đông hơi xúc động trong lòng, hắn quay đầu lại, hoàn toàn nghiêm túc nhìn Tĩnh Thủy: “Tĩnh Thủy, cuộc sống sau này chúng ta sẽ cùng trải qua với nhau nhé.”
“Câu nói này của anh là xem như cầu hôn à?”
“Đúng vậy.”
“Được.”
“Em không cảm thấy cầu hôn như vậy là quá qua loa hay sao?”
“Giữa chúng ta không cần phải nói tới hình thức đúng không?”
“Nhưng mà trong một số trường hợp thì vẫn cần có hình thức.” Dư Đông thần bí cười cười, lấy từ trong túi ra một cái hộp, bên trong đó là một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
Tĩnh Thủy vừa mừng vừa sợ: “Anh chuẩn bị từ lúc nào vậy?”
“Em đoán xem.” Dư Đông quỳ xuống, ánh nắng chiếu vào trong mắt hắn trở nên trong suốt, “Lấy anh nhé.”
“Câu trả lời của em có cần phải hỏi không? Em đồng ý.” Tĩnh Thủy nhìn chiếc nhẫn kia, khóe miệng nhoẻn lên một đường cong hạnh phúc.
Con đường tương lai còn rất dài, bọn họ còn có rất nhiều thời gian cho nên cần phải từ từ mà bước.
- --------------------
HOÀN CHÍNH VĂN