Bác sĩ còn muốn nói thêm, nhưng cuối cùng cũng đành ngừng lại, ông vẫy tay gọi người của đội y tế đến, thương lượng phương án trị liệu tạm thời, chỉ còn lại Tĩnh Thủy và Dư Đông ngồi đối diện nhau.
Trong mắt Tĩnh Thủy ngân ngấn nước: “Anh à, anh lựa chọn như vậy thật sự xứng đáng sao?”
Dư Đông cười, vươn tay xoa xoa đầu Tĩnh Thủy: “Sau này khi nhớ lại, em sẽ cảm thấy xứng đáng.”
Mấy tháng sau cả đội đều vô cùng lo lắng quan sát tình trạng của Dư Đông, một khi có gì không ổn thì sẽ lập tức phản ứng, may mắn chính là không hề phát hiện bất cứ sự cố ngoài ý muốn nào là quá lớn, cuộc sống sinh hoạt có kinh sợ nhưng không nhiều nguy hiểm, cứ thế trôi qua cho đến Thế vận hội Olympic. Rio năm nay điều kiện thi đấu vô cùng kém, các đội viên đều rất bất mãn nhưng không thể trút ra được vì thế chỉ có thể cố gắng chứng minh bản thân và thuyết phục mình nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh.
Ngày thi đấu chung kết hạng mục đầu tiên đến rất nhanh chóng.
Nhà thi đấu to như vậy bây giờ đã chật kín khán giả, không khí hết sức ồn ào huyên náo.
Rất nhiều người giơ băng rôn, nhìn chăm chăm vào lối ra của các vận động viên, như hổ rình mồi, thậm chí còn có thể khoét được cả lỗ thủng lên tường.
Trong lúc này Dư Đông đang dựa lên trên vách, hít thở không khí nóng bức, nhưng trên người lại toát mồ hôi lạnh, khiến cho bộ đồng phục thể thao vải mỏng cũng ướt sũng. Hắn chìm vào trong yên lặng, có thể nghe được tiếng trái tim mình đập nhanh hơn, mạnh hơn, từng hồi, từng hồi.
Rất nhiều người không biết một điều, hắn đạt được thành tích xếp thứ năm để bước vào trận chung kết không phải muốn giữ sức, mà thật sự là không bơi nổi.
Lúc thi đấu vòng loại, hắn đã cảm giác có một bàn tay đang bóp lấy trái tim hắn khiến cho nó đau lên liên tục từng cơn, ở những mét cuối cùng hắn đã hoàn toàn không còn sức, chỉ có thể dựa vào nghị lực để tiếp tục thi đấu.
Nhưng mọi người vẫn hi vọng hắn có thể quay trở lại đỉnh cao, sao hắn có thể khiến cho bọn họ thất vọng được?
Một hồi tiếng gào thét khiến cho Dư Đông khôi phục tinh thần lại, ban tổ chức đã nhắc nhở hắn chuẩn bị ra sân thi đấu.
Dư Đông lấy lại tinh thần, đi ra khỏi lối đi của vận động viên, không quên vẫy tay chào những người trong phòng chờ.
Đám người điên cuồng hét lên, giống như ngày hôm nay sẽ phải thiêu đốt hết toàn bộ nhiệt tình trên sân thi đấu này.
Sau khi làm thủ tục chào khán giả một cách đơn giản, Dư Đông lập tức đi đến đường bơi số 2, cởi bộ đồng phục thể dục thể thao ra, cởi cả giày, rồi lấy một bình nước xối lên đầu.
Sự lạnh lẽo của nước kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên làn da, khiến hắn trở nên tỉnh táo hơn một chút.
Một tiếng còi bén nhọn cắt qua không khí, Dư Đông đi lên bục xuất phát, hai tay bắt lấy mép bục, ngón tay trắng bệch.
“Take your mark.” Một giọng nam trầm thấp vang lên, sau đó là một tiếng hiệu lệnh xuất phát, khán giả trên bờ đã sôi trào, nhưng xung quanh hắn đã trở nên im lặng một cách nhanh chóng, chỉ còn có tiếng nước mà thôi.
Dư Đông cố ép buộc bản thân mình phải nỗ lực điều chỉnh hô hấp hít vào thở ra, thực hiện động tác đạp nước một cách hợp lý, 400m là một nội dung thi đấu lâu dài, nhất định phải hết sức kiên nhẫn.
Một nửa chặng đường đầu hắn còn có thể chịu đựng được, đuổi theo đối thủ của mình là Micheal một cách rất sát sao, có thể dựa vào bọt sóng mà mình tạo ra để giảm bớt một chút sức lực. Nhưng càng về sau thì hắn càng cảm thấy mình giống như một con robot, đã lâu không được thoa dầu bôi trơn các mối nối, tất cả các động tác đều trở nên cứng đờ. Cho dù chỉ nâng nhẹ cánh tay, cũng phải tiêu phí sức lực cực kỳ lớn, cảm giác nhức mỏi đang càng lúc càng lan tràn.
Lát sau Michael ở đường bơi bên cạnh rẽ nước, bắn vào mặt hắn, bắn lên cả kính bơi, khiến cho hắn có cảm giác không thở nổi trong nháy mắt. Quả tim giống như một cỗ máy làm việc quá mức, liên tục nhảy lên một cách bất an, thậm chí có cảm giác sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào.
Hắn biết những người trên khán đài rất hi vọng mình tăng tốc nhanh hơn, theo sát phía sau Michael, nhưng hắn thật sự đã quá mệt mỏi, chỉ có thể trơ mắt mà xem Michael biến mất trong tầm nhìn của mình.
Các động tác kế tiếp dường như chỉ lặp đi lặp lại một cách máy móc hoàn toàn dựa vào sự kiên trì và nỗ lực của ý chí để tiếp tục, nếu không có điều này, chắc có lẽ hắn đã sớm chìm xuống đáy hồ.
Nhanh lên, Dư Đông, không phải mày rất lợi hại hay sao? Cố gắng lên. Hắn liên tục nói với chính mình như thế nhưng vẫn không thể có thêm được một chút sức lực nào.
Điểm đích giống như hải thị thần lâu, xa không thể với tới, Dư Đông đã không thể xác định được mình có thể bơi đến đích hay không, rất có thể chưa đến được đó thì hắn đã ngã quỵ.
Còn 100m, trời ạ, xa như vậy sao.
Cố lên cố lên, kiên trì một lát thôi, chỉ còn có 50m.
Ông trời ơi, sao vẫn còn chưa tới.
Mấy mét cuối cùng, Dư Đông cảm thấy tầm mắt mơ hồ, sau khi run rẩy dùng tay chạm vách thì suýt nữa đã chìm xuống, rồi lại vội vàng nổi lên.
Quả tim khó chịu vô cùng, loại cảm giác sắp chết này đã lâu rồi hắn không trải qua.
Hắm ôm tâm trạng không mấy hy vọng nhìn bản thành tích, xếp thứ tư chung cuộc, tốt hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của hắn, hắn đã cố gắng hết sức rồi.
Dư Đông lên bờ, cảm giác mình giống như người mất hồn, bước đi như đang bay, sau khi chào khán giả một cách vội vàng, liền lập tức đi về hướng phòng nghỉ, hắn cần phải nghỉ ngơi.
“Ôi trời, anh ơi, sao sắc mặt lại kém như vậy?” Tĩnh Thủy đang chuẩn bị ra sân thi đấu ở nội dung 100m ếch, nhìn thấy dáng vẻ Dư Đông đáng sợ như vậy, lập tức gọi người của bộ phận y tế đến cho hắn nằm xuống thở oxy.
Dư Đông tuy vô cùng khó chịu nhưng lại không muốn ảnh hưởng đến nội dung thi đấu kế tiếp của Tĩnh Thủy: “Anh không sao, em mau đi thi đấu đi.”
“Được được, em đi ngay đây, anh phải nghỉ ngơi cho tốt.” Tĩnh Thủy tỏ ra không có việc gì, nói xong những lời này thì đi ra ngoài, sau khi đi được một khoảng cách, nước mắt lại không tự chủ được cứ nhỏ xuống liên tục, cô cố gắng đưa tay lên chùi nước mắt.
Không thể nào không bị ảnh hưởng được, cho dù Tĩnh Thủy đã rất nỗ lực đặt Dư Đông bên ngoài bộ não, nhưng hắn vẫn luôn có thể chui vào một cách im hơi lặng tiếng, khiến cho nhịp điệu đạp nước của cô cũng bị rối loạn, cuối cùng vô duyên với huy chương.
Ngày hôm đó sau khi toàn bộ các nội dung thi đấu đã kết thúc, Dư Đông cãi nhau một trận rất dữ dội với huấn luyện viên, huấn luyện viên muốn hắn bỏ thi đấu, nhưng không ngờ Dư Đông cứng đầu như một con trâu nước, nhất định phải thi xong nội dung 200m tự do, Tĩnh Thủy từ trước đến nay chưa từng thấy anh trai mình cãi nhau đến nỗi mặt đỏ tai hồng như vậy.
Cuối cùng huấn luyện viên cũng thua cuộc, mang theo tâm trạng đau đớn và lo lắng đồng ý cho Dư Đông tiếp tục thi đấu.
Điều khiến người ta không ngờ chính là so với ngày hôm qua thì hôm nay khán giả có sự khoan dung rất lớn, không ai chửi rủa, tất cả mọi người đều cổ vũ hắn, bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt, không cần quá sức.
Dư Đông đặc biệt xúc động, lúc một lần nữa bước ra sân thi đấu, hắn đã không còn biết sợ là gì, cho dù hôm nay có chết ở đây thì cũng không có gì tiếc nuối.
Hiệu lệnh quen thuộc cất lên, hắn như một con cá tung mình lao xuống nước, hắn vì nước mà sinh ra, nước chính là sinh mệnh của hắn.