Hôm Triệu Nham đi, cha mẹ anh ta cũng tới. Mẹ Triệu Nham vừa nhìn thấy con trai, khuôn mặt đã hết sức đau lòng: “Con có chuyện tại sao lại không nói với cha mẹ? Lần nào con cũng như thế, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, mẹ phải thông qua truyền hình mới có thể biết được con huấn luyện vất vả đến mức nào, rõ ràng cả người con đều có chấn thương, nhưng trong điện thoại cứ luôn nói là “Mọi chuyện đều tốt”, sau này có chuyện gì thì phải nói với cha mẹ, không được ôm lấy một mình nữa.”
Triệu Nham hai mắt đỏ hoe, nước mắt ngân ngấn: “Cha, mẹ, con xin lỗi, đã làm cho mọi người lo lắng.”
“Xuất ngũ cũng là chuyện tốt, thi đấu thể dục thể thao cạnh tranh khá khốc liệt, con đấu không lại bọn họ, thì cứ quay về tìm công việc khác, sinh hoạt yên ổn như những người bình thường là được.”
Triệu Nham gật gật đầu, lại có chút không yên tâm quay về phía đám người Dư Đông: “Cha, mẹ, con muốn chào tạm biệt với các đồng đội của mình.”
“Đi đi, phải quý trọng những tình cảm này, cảm ơn các con đã ở bên cạnh Triệu Nham lâu như vậy.”. TruyenHD
Triệu Nham chậm chạp lê bước, đối với những người khác, anh ta đều nói một tràng dài chào tạm biệt, chỉ có trước mặt Nhan Hòa, anh ta im lặng hồi lâu, im lặng đến cuối cùng, mới máy móc nâng tay lên, ôm cô một cái.
Nhan Hòa khuôn mặt từ khϊếp sợ chuyển thành thương cảm vô hạn. Tĩnh Thủy có thể nhìn được nước mắt lóng lánh trong khóe mắt cô bạn, Nhan Hòa cũng dang tay, ôm lấy eo Triệu Nham.
Không biết hai người bọn họ đã ôm nhau bao lâu, chỉ biết rằng có lẽ dài như một thế kỷ, những người xung quanh cũng chỉ lẳng lặng mà nhìn, không nỡ phá hủy giây phút này của bọn họ.
Triệu Nham rốt cuộc cũng ý thức được rằng mình đã ôm cô ấy quá lâu, vội buông tay ra, cười nói: “Lần này anh phải đi thật rồi.”
“Cậu đi rồi, tôi không còn anh em nữa.” Dư Đông nghẹn ngào.
“Yên tâm, đâu phải là không gặp mặt nữa, người anh em, tôi sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho cậu.” Triệu Nham cười nhe hàm răng trắng tinh, đối lập hoàn toàn với màu da anh ta.
“Nghỉ ngơi cho tốt, chơi cho thật vui vẻ, phải ăn hết tất cả những món mà từ trước tới giờ không được ăn."
“Được rồi, cậu cũng phải đứng đắn đàng hoàng không được như trước đây nữa, cả đội nam bây giờ đều trông cậy vào một mình cậu.”
Dư Đông cho dù đã rất nỗ lực để mình không chảy nước mắt, nhưng trong khoảnh khắc khi Triệu Nham xoay người đi, vẫn không thể nhịn được đưa tay chùi nước mắt.
Tĩnh Thủy thấy vậy, liền vươn tay ôm lấy Dư Đông, yên lặng an ủi hắn.
Triệu Nham đi được mấy ngày, Nhan Hòa vẫn giống như người mất hồn, làm bất cứ chuyện gì cũng không tập trung, ra ngoài thì quên mang theo nhiều thứ, ngay cả kế hoạch huấn luyện hôm nay là gì cũng không nhớ.
Trong một lần nhìn thấy Nhan Hòa thất thần lúc ăn cơm, Tĩnh Thủy rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đưa tay quơ quơ trước mắt cô ấy: “Đang nghĩ gì vậy hả?”
“Không… không có gì.” Nhan Hòa chột dạ cúi đầu, tiếp tục lùa cơm.
“Suy nghĩ đến Triệu Nham đúng không?” Tĩnh Thủy một câu nói toạc ra.
“Ai thèm nghĩ đến anh ấy.”
“Tớ nói này, cậu dự định để cho anh Triệu Nham đi thật hay sao? Trong lòng cậu có chút nào gọi là không cam tâm không?”
“Nhưng mà hai người chúng tớ, bây giờ đã không còn khả năng nữa.”
“Hay là cậu thử nghĩ như thế này: khi cậu 80 tuổi, nhớ lại cuộc sống của bản thân mình trước đây, đã vì ngày hôm nay bỏ lỡ người có khả năng là quan trọng nhất trong đời cậu thì cậu có cảm thấy đau lòng không? Cho nên vì không để tương lai bản thân mình phải hối tiếc, thì hôm nay cứ dũng cảm mà tiến lên.”
“Nhưng mà tớ sợ anh ấy không chấp nhận tớ.”
“Dù sao đã từng cố gắng còn hơn là không làm gì, ít nhất cậu không thẹn với lương tâm.”
“Để tớ suy nghĩ kỹ lại.”
Trải qua một đêm rối rắm, sáng sớm hôm sau, Nhan Hòa vẫn quyết định thu dọn đồ đạc, xin phép huấn luyện viên, rồi ngồi xe lửa đến thành phố X.
Nhan Hòa đi suốt mấy ngày cũng không có tin tức gì, gọi điện thoại cũng tắt máy, khiến Tĩnh Thủy vô cùng lo lắng, ngay khi cô nhiều lần sẽ gọi điện thoại cho Triệu Nham hỏi thăm tình hình thì Nhan Hòa rốt cuộc cũng đã liên lạc được.
Cô ấy đã thành công.
Sau khi hai người bọn họ nói chuyện rõ ràng khi đã thuận lợi ở bên nhau, thì ra bọn họ đều yêu thầm nhau nhiều năm rồi, chỉ là không ai dám nói.
Tĩnh Thủy cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng thay cho Nhan Hòa, vòng đi vòng lại, cuối cùng cô ấy cũng có thể tìm được hạnh phúc của mình.
Sau đó tất cả mọi việc đều quay về với quỹ đạo của nó, Tĩnh Thủy và Dư Đông bây giờ đã là nhân vật dẫn đầu trong hai đội nam nữ, còn về phần Lục Nhiễm, mấy năm nay phong độ của cô ta bị giảm sút rất nhiều nhưng vẫn kiên trì tiếp tục thi đấu, Nhan Hòa thì hoàn toàn ngược lại, trong mấy năm nay không ngừng tiến lên, đã có thể làm bá chủ một phương ở hạng mục bơi bướm. Cô ấy và Triệu Nham tuy yêu xa, nhưng tình cảm rất ổn định, Triệu Nham cũng tìm được một công việc, làm huấn luyện viên ở địa phương, lúc có thời gian rảnh thì sẽ đến thăm cô ấy.
Nhưng cuộc sống luôn luôn có lúc bằng phẳng, lúc gập ghềnh, sự bình yên tốt đẹp bỗng nhiên một ngày bị phá vỡ, nguyên nhân chính là sau khi Dư Đông huấn luyện xong thì bị ngất xỉu bên hồ bơi.
Vốn dĩ mọi người đều nghĩ rằng Dư Đông quá mệt mỏi, cho đến khi bọn họ nhìn thấy sắc mặt Dư Đông tím tái, hô hấp khó khăn, mới hoảng sợ, đưa hắn đến bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Sau khi thở oxy được một lúc, tình trạng của Dư Đông đã tốt hơn rất nhiều, lúc hắn cựa quậy muốn ngồi dậy, thì bị bác sĩ ngăn lại: “Cậu nằm xuống trước đi, đừng vội cử động, có vài lời tôi muốn nói với cậu.”
Tĩnh Thủy lập tức có dự cảm không tốt.
“Với tình trạng trước mắt mà nói thì tim của cậu có vấn đề rất lớn, cần phải tiến hành giải phẫu.”
“Không có biện pháp trị liệu nào khác sao? Chỉ còn mấy tháng nữa là đến Thế vận hội Olympic rồi."
“Thế vận hội Olympic quan trọng hay là sinh mạng quan trọng?” Bác sĩ chỉ giận mình nói mà hắn không nghe.
“Tôi xin bác sĩ, Thế vận hội Olympic bốn năm mới có một lần, mọi người đều hy vọng tôi có thể lấy huy chương vàng, tôi không thể làm bọn họ thất vọng.”
“Lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì cậu có chịu trách nhiệm nổi không?”
“Tôi sẽ tự mình chịu trách nhiệm.” Dư Đông không hề chần chừ.
“Được rồi nhưng sau khi Thế vận hội Olympic kết thúc, thì cậu nhất định phải làm phẫu thuật ngay, ngoài ra không thể tiếp tục bơi nữa.”
“Được, tôi hứa với bác sĩ.”