“Cảm ơn cậu, Nhan Hòa, bất kể xảy ra chuyện gì, cậu luôn đứng ở bên cạnh tớ, chỉ là……” Tĩnh Thủy dừng một chút, “Cậu cũng nên suy nghĩ cho bản thân mình một chút, tớ cũng hi vọng cậu có thể hạnh phúc."
Nhan Hòa im lặng, trở mình, sau đó nặng nề thở dài nói: “Chuyện đó để nói sau đi.”
Đúng như Nhan Hòa dự liệu, buổi chiều huấn luyện vừa kết thúc, Dư Đông đã vội vội vàng vàng chạy tới tìm cô: “Em có xem tiết mục đó hay không?”
“Có.” Tĩnh Thủy mặt không cảm xúc gì.
“Là cô diễn viên đó chủ động đeo bám anh, anh đã cự tuyệt rất nhiều lần, nhưng mà bọn họ cứ một hai muốn cho chương trình được thu hút. Anh không cố ý đâu.” Dư Đông sốt ruột đến nỗi giọng nói cũng hàm hồ không rõ.
Tĩnh Thủy bị sự bối rối của hắn làm cho buồn cười: “Được rồi. Em biết anh không cố ý, đừng để trong lòng.”
“Thật sao?” Dư Đông cuối cùng cũng có thể sử dụng ngữ điệu bình thường để nói chuyện.
“Còn có thể giả hay sao...”
“Ôi, anh vẫn có hơi áy náy, hay là anh bồi thường cho em một chút nhé, tối nay em muốn ăn gì, anh mời.” Giải tỏa được khúc mắc, Dư Đông không thể khống chế được nụ cười trên khóe miệng.
“Em không khách sáo đâu.” Tĩnh Thủy thuận nước đẩy thuyền, cho hắn một cơ hội biểu hiện bản thân.
Nhưng sự việc lại không hề đơn giản giống như cô tưởng tượng, khoảng thời gian tiếp theo sau đó, Dư Đông đã hoàn toàn cảm nhận được chân lý ở chỗ cao thì luôn luôn cô độc, giới truyền thông thổi phồng, fans hâm mộ theo đuổi, đội viên ngưỡng mộ, bất kể hắn có tự chủ đến cách mấy thì cũng không tránh khỏi sự tự phụ, lâng lâng bay bổng.
Hắn còn bi ai phát hiện những người đồng đội đã từng rất thân thiết bây giờ chợt trở nên xa lạ, thỉnh thoảng gặp mặt, bọn họ đều dừng lại câu chuyện mình đang nói, lạnh nhạt chào hỏi rồi sau đó bỏ đi.
May mắn chính là Triệu Nham không “phản bội” giống như những người kia, điểm này khiến cho trong lòng Dư Đông cũng có chút an ủi, bạn bè không cần đông, chân thành là đủ.
Nhưng chuyện bị cô lập thì càng ngày càng nghiêm trọng, cho đến khi một ngày nọ có hai đội viên mới công khai bàn tán với nhau về việc bọn họ ghen ghét các thành tựu hiện tại của Dư Đông như thế nào, oán hận hắn có được tất cả, thì Tĩnh Thủy cuối cùng cũng không nhịn được nữa lớn tiếng mắng bọn họ: “Nói cái gì thế hả?”
Hai đội viên kia vừa nhìn đã biết là kiểu người nhát gan chuyên ức hϊếp kẻ yếu, vừa nhìn thấy Tĩnh Thủy đã vô cùng sợ hãi: “Chị… chị dâu.”
“Đừng có chơi trò này, các cậu vừa rồi đang nói chuyện gì hả? Vui lắm phải không?”
“Không… Không có gì…”
“Đừng hòng che giấu, tôi đã nghe được hết cả rồi, các cậu suốt ngày chỉ để ý đến những chuyện như thế, thì làm sao có thể tập trung huấn luyện được? Dư Đông đã từng làm chuyện gì trái với lương tâm hay sao? Thành tích mà anh ấy có được ngày hôm nay đều là dựa vào sự nỗ lực của bản thân anh ấy đi từng bước một mới có được mà thôi, thay vì ở đây ganh tị, sao lại không có hành động thực tế hơn đi.”
Hai đội viên kia bị mắng đến nỗi không nói được lời nào, chỉ đơn giản gật đầu rồi bỏ chạy đi ngay.
Tĩnh Thủy đứng lại tại chỗ, trong lòng lại có chút hụt hẫng, mọi người đã từng gắn bó nâng đỡ nhau, thời gian đó bây giờ không còn nữa.
Đúng lúc này thì tai họa xảy ra, bả vai Triệu Nham khi kiểm tra sức khỏe đã phát hiện ra vấn đề.
Xương vai bị tích nước nghiêm trọng, nếu vẫn kiên trì tiếp tục bơi thì có thể sẽ bị tàn phế.
Nhưng chỉ một thời gian ngắn nữa là sẽ đến Giải vô địch Thế giới, chuẩn bị lâu như vậy, anh ta không muốn từ bỏ.
“Có thể tạm thời trì hoãn trị liệu không?” Anh ta cẩn thận thử nói.
Bác sĩ nhìn lướt qua báo cáo sức khỏe của anh ta, thở dài một hơi: “Triệu Nham, trì hoãn quá lâu sẽ có tác hại rất lớn.”
“Một lần cuối cùng này thôi. Sau khi thi đấu xong Giải vô địch Thế giới, tôi sẽ xuất ngũ.” Triệu Nham giọng gần như cầu xin.
“Cậu muốn giải nghệ sao?” Dư Đông có cảm giác như bị người ta đập một gậy lên trên mặt, trước mắt đều là một màu đen tối, “Thật sự không thể tiếp tục bơi sao? Bây giờ trong đội chỉ có một mình cậu nói chuyện với tớ.”
“Không có cách nào khác, phải suy nghĩ cho sức khỏe mà thôi, nếu không thì tớ sẽ bị tàn phế đó.”
“Anh tôn trọng quyết định của Triệu Nham đi.” Tĩnh Thủy kéo Dư Đông sang một bên.
Dư Đông không nói nữa, tâm trạng nặng nề nhìn Triệu Nham vừa mới châm cứu xong.
Cậu ấy đã vì sự nghiệp bơi lội mà trả giá quá nhiều, nhưng vì sao lại không thể giống mình, có được thành quả chứ? Vì sao thế giới này cứ luôn không công bằng như vậy?
Mấy tuần sau đó cả đội đều chìm vào trong một không khí áp lực, huấn luyện viên Hạ cũng cảm thấy có chuyện không ổn, liền chọn một ngày triệu tập mọi người tới động viên.
Sau cuộc gặp ngày hôm đó cảm xúc của mọi người cũng có chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, chỉ là Tĩnh Thủy phát hiện Dư Đông thỉnh thoảng lơi lỏng trong huấn luyện, người đứng ở trên đỉnh cao sẽ không nhìn rõ được bản thân mình, không còn khắt khe đối với chính mình như trước nữa, Tĩnh Thủy cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm, liền khéo léo nhắc nhở Dư Đông.
Không ngờ thái độ của Dư Đông lại khiến cô không tưởng tượng được, hắn không quan tâm, cho rằng dù mình có tệ thì cũng không đến nỗi nào, hơn nữa khối lượng huấn luyện của hắn cũng đã rất tốt rồi, hai người vì vậy mà không vui vẻ với nhau, Tĩnh Thủy thấy mình có nói cũng không tác dụng gì, cho nên đành im lặng.
Trong tình thế hỗn loạn như vậy, Giải vô địch Thế giới một lần nữa bắt đầu khởi tranh.
Trở lại sân thi đấu, Dư Đông cảm thấy thân phận của mình đã không còn giống như trước, lúc trước hắn vẫn luôn là người đi sau nhìn lên các tuyển thủ giỏi hơn mình, bây giờ thì đã là người dẫn đầu, sống lưng đương nhiên cũng thẳng hơn một chút.
Lúc ở phòng nghỉ, hắn còn gặp phải một tuyển thủ đến ký tên. Tuyển thủ này nhìn rất lạ mặt, chưa từng nghe nói đến, tên là Michael, người Italia, tuổi cũng còn rất nhỏ có lẽ là một người mới.
Dư Đông thấy cậu ta báo danh xong thì liền quên mất người này, lại đeo tai nghe lên bắt đầu nghe nhạc.
Khác với hai năm trước, lần này Dư Đông vừa ra sân, thì đã lập tức nghe thấy một tràng tiếng thét chói tai, ai nấy đều chờ mong Dư Đông một lần nữa giành chức vô địch.
Dư Đông cũng hoàn toàn tin tưởng vào bản thân mình, cho nên vừa xuất phát cũng vẫn dựa theo phong cách từ trước đến giờ, bơi không nhanh không chậm.
Tĩnh Thủy ngồi trên bờ đọc lại tài liệu của các tuyển thủ một lần, lúc lật đến trang của Michael, tay cô hơi khựng lại một chút.
Tuyển thủ này không đơn giản có thể nói là một thiên tài, thành tích trong nước của cậu ta đã gần như tiếp cận với thành tích tốt nhất của Dư Đông, từ quá trình thi đấu mà nói, tuyển thủ này có khả năng bứt phá rất mạnh, xem ra không thể sơ ý được.
Xuất phát dẫn đầu khiến cho thần kinh Dư Đông càng thả lỏng, ước chừng còn khoảng 75m nữa là đến đích hắn mới bắt đầu tăng tốc.
Lúc đầu hiệu quả cũng không tệ, không ngờ lúc xoay người Dư Đông nhìn thoáng qua bên cạnh lập tức hoảng sợ, đây không phải là thằng nhóc lúc trước sao? Sao lại đến được vị trí này?
Ý thức nguy cơ bùng nổ trong nháy mắt, Dư Đông vận dụng hết sức lực toàn thân để đuổi theo, trong lúc nhất thời hai người không phân cao thấp.
Nhưng hắn đã quên rằng đối thủ nhỏ hơn mình mấy tuổi, sức khỏe tràn đầy, hắn tuy rằng vẫn còn trẻ, nhưng đã bắt đầu ở bên sườn dốc. Những mét cuối cùng, Dư Đông đã có hơi đuối sức, Michael nhân lúc đó bức tốc, lấy một ưu thế cực kỳ mỏng manh để đoạt được chức vô địch.
Dư Đông không thể tin được rằng thi đấu đã kết thúc, hắn đã bị một thằng nhóc mới vào nghề đánh bại. Đây là một sự sỉ nhục lớn đến mức nào.
Sự thất vọng của người xem cũng đều bộc lộ cả ra ngoài, bọn họ vất vả bỏ tiền ra nước ngoài xem thi đấu, không ngờ lại đổi được kết quả không tốt như thế.
Dư Đông khuôn mặt lạnh lùng tham gia lễ trao giải, vừa kết thúc lập tức chạy về phòng, nhốt mình lại, không gặp ai.