Dư Đông lúc đấu vòng loại thành tích vẫn kém hơn một chút so với Johan, cho nên bị xếp ở làn bơi số 5.
Trước khi thi đấu, hai người bọn họ đều vừa cố ý vừa vô tình khoe ra cơ bắp của bản thân, bây giờ không được mặc áo tắm thì cũng nó có chỗ tốt, chính là có thể phô bày dáng người xuất sắc của bản thân.
Nhưng lúc này tiếng còi của trọng tài đã ngăn cản sự ganh đua ngấm ngầm của bọn họ.
Tĩnh Thủy cũng khẩn trương y hệt Dư Đông, lẳng lặng chờ đợi hiệu lệnh.
Sau khi tiếng còi vang lên thì cuộc thi chính thức bắt đầu.
Dư Đông và Johan từ lúc xuất phát đã ở vào tốp dẫn đầu, Johan là người tạm thời giữ vị trí thứ nhất.
Tĩnh Thủy đối với chiến thuật theo đuôi này của Dư Đông đã thấy quen rồi, bây giờ vào chính nhịp điệu của bản thân mình là được, không nên bị đối thủ làm cho rối loạn.
Có lẽ vì muốn mở rộng ưu thế dẫn đầu của mình, Johan lại bắt đầu tăng tốc.
Dư Đông không dao động, vẫn tiếp tục bơi không nhanh không chậm, nhưng luôn khống chế được khoảng cách không quá xa.
Thấy Dư Đông tạm thời chưa có xu hướng bùng nổ, Tĩnh Thủy lại dời ánh mắt về phía Triệu Nham, là người lần đầu tiên khó khăn lắm mới có thể giành quyền vào thi trận chung kết. Từ Minh Triết giải nghệ cũng là một cơ hội, chính là cơ hội tiến tới của Triệu Nham, chỉ đáng tiếc rằng bây giờ anh ta đã cố gắng hết sức nhưng vẫn bị các tuyển thủ khác bỏ lại một khoảng.
Ánh mắt của tất cả khán giả đều dồn lên trên người Dư Đông, rất ít người chú ý đến Triệu Nham, đây chính là hiện thực, chỉ có thành tích mới có thể khiến người ta chú ý đến mình.
Khoảng cách thi đấu đã trôi qua hơn phân nửa, Dư Đông cuối cùng cũng có xu hướng tăng tốc, lúc này hai người bọn họ đã dẫn đầu một khoảng khá xa, bỏ lại các đối thủ khác sau lưng, bể bơi đã trở thành sân khấu của riêng hai người bọn họ.
Tĩnh Thủy nhịn không được đứng lên, hò hét cổ vũ cho Dư Đông, càng lúc càng hưởng thụ loại cảm giác sung sướиɠ này.
Johan không hổ là Johan, từ lúc xuất phát đã bơi nhanh như vậy thế mà bây giờ vẫn còn có sức lực để tiếp tục lao tới, nhưng mà Dư Đông cũng không thể khinh thường, bọt sóng trắng như tuyết lan tràn dưới chân hắn, cả người như một con cá mập trắng, quẩy đuôi, chuẩn bị nuốt con mồi vào bụng.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, tiếng hò hét của đám đông cũng càng ngày càng to, phải biết rằng nếu lần này Dư Đông có thể lấy được chức vô địch Thế Vận Hội thì sẽ mang một ý nghĩa lịch sử.
Ở 50m cuối cùng hai người bọn họ đồng thời xoay người.
Bọt sóng dưới chân Dư Đông càng nổi càng vui vẻ, bắn lên trên không trung, bây giờ hắn đang lấy một tốc độ đáng sợ để vượt lên phía trước, sắp sửa vượt qua đối thủ.
Johan cố gắng giãy giụa đến phút cuối cùng, những vẫn không thể xoay chuyển được tình thế.
Dư Đông thể hiện được ưu thế càng ngày càng rõ rệt, đã vượt qua Johan gần nửa thân người.
Chỉ còn 3m cuối cùng.
Dư Đông vẫn duy trì ưu thế, bây giờ đã không có gì nghi ngờ, hắn chính là nhà vô địch! Nhà vô địch Thế vận hội!
Tĩnh Thủy giống như một đứa bé nhảy dựng lên, ôm lấy Nhan Hòa vừa khóc vừa cười.
Mười mấy năm cố gắng, cuối cùng cũng đã đổi được huy hoàng của ngày hôm nay.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy bảng thành tích kia hiện ra, Dư Đông hung hăng đập lên mặt nước một cái, sau đó lại bò tới trên máng nước, để cho toàn bộ mọi ánh đèn đều có thể chiếu lên người mình.
Hắn rốt cuộc cũng đã thực hiện được giấc mơ lớn nhất của một vận động viên... vô địch Thế vận hội.
Cho đến khi hắn cảm thấy có người mất kiên nhẫn vỗ vỗ vai mình, thì mới ngại ngùng tránh đường cho người ta.
Sau khi tuyển thủ kia đi khỏi, thì Dư Đông cũng chuẩn bị lên bờ, trước khi lên bờ còn không quên trợn mắt nhìn Johan một cách đắc thắng.
Nhìn thấy Johan tức giận mà không thể nói được gì, Dư Đông có một cảm giác sung sướиɠ khó mà diễn tả được.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Triệu Nham yên lặng đi về phòng thay quần áo, thế tất cả mọi vui sướиɠ đều gần như không còn.
Dư Đông đuổi theo, vỗ vỗ vai Triệu Nham: “Không sao đâu cậu đã làm rất tốt.” Hắn không nghĩ ra được bất cứ từ ngữ gì để có thể an ủi Triệu Nham, dù sao đi nữa bây giờ mình là người thắng cuộc, cho dù nói gì thì cũng có hơi không thực tế.
“Không cần lo lắng cho tớ, là bản thân tớ không được tốt thôi, cậu mau đi phỏng vấn đi.” Triệu Nham thúc giục hắn.
Dư Đông đành phải bỏ lại Triệu Nham, khoảnh khắc khi đi đến khu vực phỏng vấn kia, toàn bộ máy quay đều nhắm về phía hắn mà kêu lên răng rắc, khiến hắn hạnh phúc đến mức hơi choáng váng.
Hắn gần như tiếp nhận sự phỏng vấn một cách hết sức lủng củng và rời rạc. Sau khi phỏng vấn xong, điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là muốn chia sẻ niềm vui với Tĩnh Thủy, đáng tiếc là trước khi bắt đầu thi đấu ở Thế vận hội, huấn luyện viên đã nói với hắn một cách rất rõ ràng rằng phải thi đấu cho tốt, còn mối quan hệ giữa hắn và Tĩnh Thủy thì tạm thời không được tuyên bố ra bên ngoài.
Dư Đông uất ức trong lòng không có chỗ trút ra, chỉ có thể dùng di động gửi tin nhắn cho Tĩnh Thủy, bảo cô sau khi thi đấu xong thì chờ ở phía sau sân vận động.
Cuối cùng cũng chờ được đến khi thi đấu kết thúc, mọi người lục đυ.c chuẩn bị ra về, lúc bọn họ đã đi gần hết, Dư Đông mới chạy ra ngoài, vội vàng vòng ra phía sau sân vận động, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tĩnh Thủy đứng dưới ánh đèn đường có vẻ rất cô đơn.
Hắn lập tức chạy tới, ôm lấy cô.
Tĩnh Thủy cũng ôm chặt lấy eo hắn, không cần phải nói gì, cô biết trong lòng Dư Đông đang rất sung sướиɠ và tự hào.
Ôm một lúc lâu, Dư Đông mới nhớ ra chuyện mình muốn làm, hắn cẩn thận tháo tấm huy chương vàng xuống, đeo lên cổ Tĩnh Thủy: “Tặng cho em.”
“Cho em?” Tĩnh Thủy gần như không thể tin được, “Anh vất vả lắm mới có được tấm huy chương vàng này, sao lại cho em như vậy?”
“Của anh chính là của em.” Dư Đông cười ha ha, ôm lấy bả vai cô, “Đi thôi.”
Cảm giác hạnh phúc xâm chiếm toàn thân, nhưng Tĩnh Thủy vẫn có vẻ không yên, cô cứ luôn cảm thấy mọi thứ bình tĩnh bề ngoài nhất định sẽ có sóng gió bên trong.
Dư Đông cũng thấy được Tĩnh Thủy không vui vẻ như sự tưởng tượng của mình, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”
“Anh à, sau ngày hôm nay anh sẽ trở thành người của công chúng, sự chú ý của bọn họ đối với anh sẽ tăng lên rất nhiều, có thể còn sẽ mời anh tham dự các gameshow, các chương trình truyền hình, những gì mà anh phải đối diện sẽ càng phức tạp hơn nữa, hy vọng anh không đánh mất bản thân mình.”
Dư Đông ôm lấy Tĩnh Thủy càng chặt hơn: “Nói đi nói lại, cũng là em sợ anh thay lòng đổi dạ phải không.”
Tuy rằng Tĩnh Thủy rất không muốn thừa nhận, nhưng thật sự là cô có ý này.
“Yên tâm, nhìn thấy con gái xinh đẹp, anh bảo đảm sẽ tránh xa các cô ấy ra, tuyệt đối không nhìn lần thứ hai.”
“Xì.” Tĩnh Thủy phì cười, dựa đầu vào vai Dư Đông, “Được rồi, em tin anh.”
Thế vận hội Olympic lần này mang đến sức ảnh hưởng vượt quá mức tưởng tượng của Tĩnh Thủy, khi máy bay vừa mới đáp xuống sân bay Bắc Kinh, thì đã có rất nhiều fan đến đón Dư Đông ngoài cửa, phải nói là chật như nêm cối. Tĩnh Thủy lúc đầu chỉ cho là một câu chuyện đùa, nhưng không ngờ khoảnh khắc khi đẩy cửa ra thì các fan kia nhiệt tình như thủy triều vội vàng ùa tới. Nếu không có bảo vệ ngăn cản thì chỉ sợ sẽ còn giẫm đạp lên nhau.
Nhưng biết làm sao được chứ? Anh ấy ưu tú như vậy bất cứ một cô gái mới lớn nào cũng sẽ ôm ấp sự ngưỡng mộ, sinh ra cảm tình đối với anh ấy, điều duy nhất cô có thể làm chính là biến mình trở nên ưu tú hơn nữa. Tuy rằng lần này cô cũng có huy chương, nhưng đáng tiếc là những người lấy được huy chương nhiều không đếm xuể, cho nên cô đã bị bỏ quên trong một góc.
Vất vả lắm mới có thể ra khỏi vòng vây của đám fan cuồng nhiệt, về tới trung tâm huấn luyện, chân trước còn chưa đứng vững, thì chân sau đã nghe được tin Dư Đông chuẩn bị lên truyền hình.
Thật ra Dư Đông không muốn đi chút nào, chỉ là các cấp lãnh đạo đều cảm thấy nhân dịp Thế vận hội Olympic còn chưa hạ nhiệt, tham gia tiết mục truyền hình có thể khiến cho nhiều người biết đến hắn hơn, vì vậy khuyên can mãi, cuối cùng hắn cũng đồng ý.
Vốn dĩ tham gia tiết mục truyền hình cũng không có gì là quá đáng, nhưng khoảnh khắc khi Tĩnh Thủy mở TV ra, chân mày cô liền xoắn chặt lại.
Đó là một tiết mục giải trí, trong đó có một trò chơi là hai người một tổ đứng trên một cái bục, cái bục sẽ không ngừng quay, hai người phải liên tục điều chỉnh tạo hình để có thể đứng vững, cuối cùng ai có thể trụ được thì sẽ là người chiến thắng.
Một nữ diễn viên không biết là uống nhầm thuốc gì, cứ nũng nịu một hai phải chung một tổ với Dư Đông, giọng nói ngọt ngào kia khiến cho Tĩnh Thủy nghe vào liền cảm thấy buồn nôn, các diễn viên khác cũng giữ thái độ đứng nhìn trò hay, gán ghép bọn họ thành một tổ.
Lúc trò chơi vừa mới bắt đầu, hai người bọn họ vẫn còn đứng với tư thế bình thường, nhưng khi cái bục bắt đầu chuyển động, cô diễn viên kia liền phát huy đầy đủ tinh thần da mặt dày hơn so với tường thành, khiến Dư Đông phải dùng đủ mọi phương pháp để ôm cô ta, lại còn treo lên trên người hắn y như con bạch tuộc.
Tĩnh Thủy không biết tại sao đột ngột nổi giận, cô cũng không hiểu sao mình lại như vậy, rõ ràng không phải là anh ấy sai, sao cô phải tức giận như vậy?
Không xem, không xem nữa. Cô dứt khoái ấn nút tắt tivi, nằm ngã ra giường.
“Có chuyện gì vậy? Tức giận vì anh Đông của cậu à?” Nhan Hòa đã nhìn ra được sự khác thường của cô.
“Cũng không phải là tức giận. Chỉ là đột nhiên nhìn thấy có người thích anh ấy như vậy, lại còn không biết xấu hổ dâng đến tận miệng, trong lòng không thoải mái thôi."
“Yên tâm, chính cung nương nương ở chỗ này, ai dám lỗ mãng.” Nhan Hòa trở mình, nhìn thẳng vào Tĩnh Thủy, “Những chuyện này sớm hay muộn gì thì cậu cũng phải đối mặt, không thể trốn tránh được, có nhiều người thích Dư Đông sư huynh như vậy, chứng tỏ ánh mắt của cậu rất tốt, nếu Dư Đông sư huynh đối mặt với những cám dỗ như vậy mà cũng có thể giữ được bản thân mình, thì chứng tỏ anh ấy xứng đáng để ở bên cạnh cậu lâu dài.”