Chuyện Diêu Khải Hiên bị Đội tuyển Quốc gia khai trừ giống như một viên đá quăng vào mặt hồ yên tĩnh, khơi dậy những đợt sóng lăn tăn.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều bàn tán về lý do anh ta bị khai trừ, cũng không biết là ai cố ý vô tình nói rằng có liên quan đến việc thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Từ Minh Triết và việc Dư Đông bị thương, thì ngọn gió lập tức đổi chiều, tất cả mọi công kích đều nhằm vào Diêu Khải Hiên, toàn bộ lời nói đều rất khó nghe.
Đây là chuyện anh ta đáng bị, không thể trách ai được.
Nhưng trước mắt Dư Đông còn có chuyện khó khăn hơn cần phải giải quyết, đó chính là chuyến tập huấn nước ngoài sắp tới, với tình trạng thân thể của hắn như vậy, chất lượng huấn luyện chắc chắn sẽ giảm xuống rất lớn.
Sau khi kết thúc Thế vận hội trong nước, gặp phải sự tình như vậy cũng là lần đầu, nhưng lại nghĩ đến những lời dặn dò của Từ Minh Triết trước khi đi, và sự kỳ vọng của mọi người đối với mình, thì có nói sao Dư Đông cũng sẽ không từ bỏ.
Sau khi đến Úc, ngày nào hắn cũng chống gậy đến bên cạnh hồ bơi, mặc đồ bảo hộ xuống nước. Tuy rằng lúc trước huấn luyện cũng từng có nội dung buộc chặt tay chân lại rẽ nước, nhưng bây giờ bởi vì có đồ bảo hộ khá nặng, cho nên cảm giác về cân bằng vẫn không nắm bắt tốt được, những ngày đầu, hiệu suất huấn luyện quả thực không lạc quan.
Tĩnh Thủy cảm thấy Dư Đông sau khi bị thương giống y như một đứa trẻ, lúc nào cũng cần cô chăm sóc. Giống như bây giờ huấn luyện vừa kết thúc, hắn đã mặt dày ăn vạ ở chỗ cô không chịu đi, còn tỏ ra uất ức nữa.
“Sao vậy? Bị kết quả huấn luyện làm cho không vui à?” Tĩnh Thủy sờ lên mặt hắn, “Bây giờ anh đang bị thương, không thể nóng nảy được, đi đi, quay về sẽ làm món ngon cho anh ăn.”
Trải qua việc tập huấn nước ngoài trong bao nhiêu năm nay, tài nấu ăn của Tĩnh Thủy đã tiến bộ một cách vượt bậc, hoàn toàn có thể so sánh với Triệu Thục Phân, chỉ là từ sau việc bị cướp lần trước, Dư Đông cũng không dám để cho Tĩnh Thủy một mình đi mua nguyên vật liệu, nhất định lúc nào cũng phải có người đi cùng.
Trái lại, Dư Đông mấy năm nay ngoại trừ ăn ké ra thì không học được gì khác, ưu điểm duy nhất là sau khi ăn xong sẽ chủ động đi rửa chén.
Tĩnh Thủy nấu cơm, chưng cua, xào rau, bày ra một bàn đầy ăm ắp, ai ngờ Dư Đông lại không thèm động đũa, cười hì hì nói: “Gỡ cua cho anh đi.”
Thấy hắn vẫn còn đang bị thương, Tĩnh Thủy liền đồng ý, cô dùng đũa cẩn thận gỡ thịt cua ra, bỏ vào trong chén.
Nhưng không ngờ Dư Đông lại há to miệng, chờ Tĩnh Thủy đút cho hắn.
Tĩnh Thủy bất đắc dĩ xúc một muỗng thật lớn nhét vào trong miệng Dư Đông: “Cho anh ăn một muỗng thôi, còn lại tự mình ăn!”
“Em giận rồi hả? Anh chỉ trêu em một chút thôi mà.” Dư Đông vươn ngón tay không bị thương bẹo má Tĩnh Thủy, rồi bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.
Ăn được một nửa, Dư Đông bỗng nhiên làm đổ ra bàn, hắn dằn mạnh chiếc đũa xuống: “Vốn cho là ra nước ngoài tập huấn có thể nâng cao bản thân, không ngờ bây giờ, bộ dạng này của anh không lùi thì đã là không tệ rồi.”
“Chuyện này cũng không thể trách anh được, việc quan trọng bây giờ là phải dưỡng thương cho tốt, em biết anh rất coi trọng Thế vận hội Olympic lần này, nhưng không thể nóng lòng được, thời gian vẫn còn, không cần phải lo lắng như vậy.”
“Em mỗi ngày tập huấn xong còn phải nấu cơm cho anh ăn, còn anh thì không thể làm được gì. Có phải em mệt lắm không?”
“Em thấy rất tốt, nấu cơm là em tình nguyện làm, không phải là mọi người áp bức em, hơn nữa em cảm thấy thức ăn Trung Quốc tốt hơn thức ăn ở Úc này rất nhiều.”
Dư Đông không nói nữa, yên lặng lùa xong chén cơm, rồi đưa chén cho Tĩnh Thủy.
Nhìn cô lưu loát dọn bàn, rửa chén rồi cất lên giá, Dư Đông cảm giác ngực hơi hơi nóng rát, hắn đỡ bàn đứng lên, lặng yên không một tiếng động đi đến bên cạnh Tĩnh Thủy, hôn lên môi cô một cái.
Tĩnh Thủy lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói: “Anh làm gì vậy?”
“Yêu nhau lâu như vậy rồi, hôn một cái cũng không phải là chuyện lạ mà.” Dư Đông vén sợi tóc ra sau tai cho Tĩnh Thủy, “Anh chỉ cảm thấy có em bên cạnh thật là tốt.”
Tĩnh Thủy cười, rướn người lên hôn lại lên môi Dư Đông một chút.
Điều này càng khiến Dư Đông không chịu buông cô ra, hắn duỗi tay ấn lấy đầu cô kéo cô về hướng mình, chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ giờ khắc này.
Càng hôn hắn càng cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đang thiêu đốt, đáng tiếc hắn có tà tâm nhưng không có gan ăn trộm, nếu ban huấn luyện biết hắn làm ra chuyện gì khác thường thì chắc chắn là sẽ gϊếŧ chết hắn. Hắn đành phải khắc chế chính mình, cố nén mà buông tay ra.
Tĩnh Thủy cũng cảm thấy có chuyện khác thường, cho nên sau khi được thả liền vội vàng trốn thoát: “Anh trai, em đi trước đây, ngày mai gặp lại.”
Dư Đông nhìn bóng dáng Tĩnh Thủy, trên mặt không ngăn được nụ cười, thôi bỏ đi, dù sao cũng không cần vội vã nhất thời, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội.
Sau một thời gian huấn luyện, Dư Đông dần dần thoát khỏi tâm trạng nôn nóng, cho dù chỉ có một chân một tay cũng có thể dễ dàng giữ thăng bằng, hắn còn phát hiện ra trước đây mình huấn luyện và thi đấu đã dùng sức hai tay không đều nhau khiến cho động tác rẽ nước không đạt hiệu quả tốt.
Rốt cuộc thì sau 3 tháng cũng có thể tháo bột, đúng lúc có thể kịp dự giải thi đấu vô địch trong nước vào tháng tư. Bởi vì vết thương chỉ vừa mới khỏi, Dư Đông không dám bơi một cách quá cố sức, toàn bộ các nội dung thi đấu đều không bung hết mình, nhưng cho dù là như thế thì cũng hết sức nhẹ nhàng lấy được chức vô địch.
Trước khi Thế vận hội Olympic bắt đầu, Dư Đông có nhìn thấy được một đoạn phỏng vấn của Johan, giọng điệu rất tự tin, bảo rằng lần này mình nhất định có thể bảo vệ thành công chức vô địch.
Dư Đông đương nhiên cũng không chịu thua, tục ngữ nói Trường Giang sóng sau xô sóng trước, con sóng trước sẽ bị con sóng sau vùi lấp trên bãi cát, hắn hừng hực dâng lên ý chí chiến đấu đánh bại Johan.
Thi đấu còn chưa bắt đầu thì khí thế của hai bên đã rất nóng, giới truyền thông liền nắm lấy cơ hội tốt này, đẩy lên cao trào.
Vòng loại hai người bọn họ không thi cùng một lượt, cho nên càng khiến mọi người tò mò. Chỉ là Dư Đông sau khi thi xong liền nhìn thấy Benjamin đang thất hồn lạc phách đứng ở bên cạnh.
Anh ta đã dốc hết sức nhưng vẫn không thể giành quyền vào thi đấu chung kết, điều này cũng rất dễ hiểu, dù sao anh ta cũng đã qua tuổi 30, thể lực chắc chắn là không bằng các vận động viên chỉ mới 20, ở độ tuổi này mà còn có thể kiên trì như vậy, thì rõ ràng là một tín đồ bơi lội.
Dư Đông đi qua, chào hỏi.
“Là cậu sao?” Thấy đối thủ cũ ngày xưa, Benjamin hai mắt vốn thất thần lập tức tỏa sáng, “Quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu, bây giờ cậu đã có đủ thực lực so bì với Johan, tôi thấy Johan cũng không chịu đựng được bao lâu đâu, sớm hay muộn cũng sẽ bị cậu qua mặt, có điều là sau khi Thế vận hội lần này kết thúc, tôi cũng phải từ giã sự nghiệp thi đấu rồi.”
“Anh cũng nên nghỉ ngơi một chút, ba lần vô địch Thế vận hội như vậy, cũng đã là đủ rồi.” Dư Đông trong lòng cảm thấy vô cùng hụt hẫng, rõ ràng anh ta có thể rút lui ở thời điểm không quá xuống sức nhưng vẫn cố tình trì hoãn rồi thảm đạm như vậy mà giải nghệ, nhưng làm người thì bất cứ ai cũng không cam tâm, vẫn luôn cảm thấy bản thân mình còn có thể tiếp tục cố gắng.
“Đúng vậy, làm vận động viên thì cái gì cũng không thể ăn, lại còn huấn luyện quá mức dẫn đến thương tật đầy mình, sau này tôi phải ăn cho thật thoải mái, sau đó đi du lịch khắp nơi, công việc thì không cần phải lo, tôi đã được mời làm huấn luyện viên rồi.”
“Chúc mừng anh, tôi cảm thấy mình rất may mắn vì nhiều năm qua đã có một đối thủ như anh.” Dư Đông ôm lấy đối thủ cũ của mình, trong lòng có muôn vàn cảm xúc không thể diễn tả được.
Bây giờ hắn đã hiểu rõ, cuộc sống của mình chính là không ngừng từ biệt.
Nhưng khổ sở thì khổ sở, thi đấu với Johan cũng không thể thiếu cảnh giác được.