Tĩnh Thủy vội vàng đuổi theo: “Tư Dư, chỉ là một chút việc nhỏ thôi mà, đừng tức giận.”
“Sao tớ có thể không giận được? Cứ cách một khoảng thời gian là cậu ta nhất định sẽ tặng cái gì đó cho tớ, tớ trả lại thì cậu ta không lấy, làm cho tớ rất áy náy.”
“Nhưng mà Xuyên Hải thật sự rất thích cậu.”
“Nhưng mà tớ cảm thấy tình cảm của cậu ta làm cho tớ không thở nổi.”
“Vậy cậu có thích Xuyên Hải không?”
Lưu Tư Dư bị hỏi cứng họng, một hồi lâu sau mới cười cười, ánh mắt như con hồ ly tinh quái: “Cậu đoán xem?”
“Nếu nói về cậu ta thì tuy rằng hai người các cậu có quan niệm không giống nhau, nhưng người thật lòng đối với cậu không nhiều, chỉ toàn là những người có mục đích mà thôi, ví dụ như anh chàng khóa trên ngày hôm qua đến gần cậu, sau khi bị cậu từ chối thì có phải anh ta không có một chút phản ứng nào hay không?”
“Điều này cũng đúng.” Tư Dư cũng hết giận hơn phân nửa, “Đôi khi tớ cảm thấy mình rất có lỗi với Xuyên Hải, tớ cứ luôn do dự, cậu ta sao cứ phải treo cổ trên một thân cây chứ, tớ nghĩ cũng đã đến lúc tớ phải đưa ra câu trả lời.”
Khi hai người nói chuyện còn chưa kết thúc, thì Xuyên Hải đã chạy tới nơi, vội vàng nói: “Tư Dư, là tớ sai, cậu đừng giận, hay là cậu trả tiền cơm lại cho tớ, chúng ta coi như huề được không?”
“Đây là lần cuối cùng sau này không được như vậy nữa.”
“Nhất định là không.” Thấy Lưu Tư Dư hết giận, khuôn mặt Xuyên Hải bấy giờ mới giãn ra.
Đúng như Tĩnh Thủy khích lệ, Lưu Tư Dư sau khi chuyện đó phát sinh, quả thật đã nói chuyện một lần rõ ràng với Xuyên Hải, tuy rằng Xuyên Hải cũng không đồng tình với cách nhìn nhận của cô ta, nhưng vẫn hứa lúc cô ta mời bạn bè thì tuyệt đối sẽ không giành trả tiền.
Lại trải qua một khoảng thời gian nữa, Tĩnh Thủy tình cờ lên mạng phát hiện được một tấm ảnh tương đối thân mật giữa hai người bọn họ, khóe miệng hơi hơi cong lên, xem ra Tư Dư đã xác định được bản thân mình muốn gì.
Thấm thoát mà đã đến cuối năm, bởi vì ăn mừng năm mới, cho nên các đội viên trong đội bơi lội đều hẹn nhau đến quảng trường xem nghi thức kéo cờ.
Khoảng 4 giờ sáng, Tĩnh Thủy mơ màng tỉnh giấc, vội vàng đội gió đội sương chạy đến quảng trường.
Cả thành phố vẫn còn chìm trong bóng đêm, chỉ có mấy ngọn đèn đường phát ra ánh sáng vàng chói lọi, đội bảo vệ quốc kỳ đã đứng ở bên cạnh cột cờ, chuẩn bị xuất phát.
Dư Đông nắm chặt tay Tĩnh Thủy, phòng ngừa bị đám đông chia tách, chọn một vị trí tương đối tốt, chờ quốc kỳ được kéo lên.
Lúc trời tờ mờ, thì đã có một nhóm người tiên phong khiêng quốc kỳ đến, giao nó vào trong tay nhóm người kéo cờ, cùng lúc với quốc ca cất tiếng, quốc kỳ cũng được kéo lên không trung, lá cờ đỏ bay phấp phới đẹp rạng ngời.
Dư Đông và Tĩnh Thủy chăm chú nhìn quốc kỳ kéo lên từng chút một, cho đến đỉnh, sau đó lúc quay đầu lại mới phát hiện xung quanh đã chen chúc đầy người.
Bởi vì là ngày đầu năm mới cho nên người đông hơn rất nhiều so với ngày bình thường, rất nhiều người đều tranh nhau chen lên phía trước, Tĩnh Thủy bị chen lấn đến mức không đứng vững, vốn tay đang nắm chặt tay Dư Đông cũng bị đám đông chen lấn nên tuột ra.
Dư Đông muốn duỗi tay ra chụp lại, nhưng làm cách nào cũng không được, đành phải dùng tay làm thành cái loa hô lớn: “Lát nữa liên lạc qua điện thoại.”
Không ngờ rằng sau lưng hắn có một người đang lặng lẽ tới gần.
Diêu Khải Hiên ban đầu chỉ thuần túy muốn đến xem kéo cờ, nhưng bây giờ đám đông hỗn loạn như vậy, đúng là cơ hội tốt, lần trước anh ta vốn dĩ muốn làm hại Dư Đông, kết quả ly nước trái cây kia bị Từ Minh Triết uống nhầm, vậy lần này phải làm cho trọn vẹn một chút.
Anh ta dùng toàn bộ sức lực húc về phía trước, Dư Đông bước chân không vững, té ngã ra mặt đất, đám đông gấp gáp muốn dừng lại nhưng cũng đã không còn kịp nữa, có vài người đã giẫm lên tay và chân hắn, từng hồi đau đớn xuyên tim đột nhiên đánh úp lại.
Dư Đông giãy giụa, muốn đứng lên, nhưng làm thế nào họ không đứng lên nổi, lần đầu tiên hắn cảm giác được tử vong gần đến như vậy, sau đó ý thức chìm vào bóng tối mênh mông.
Diêu Khải Hiên vốn dĩ lạnh nhạt bàng quan nhìn mọi thứ, trong lòng thậm chí còn có chút vui vẻ, cuối cùng Dư Đông cũng có thể hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, từ nhỏ đến lớn, Dư Đông đều lấy đi thứ tốt nhất, bây giờ thì không còn ai có thể tranh giành với anh ta được nữa.
Nhưng đột nhiên lúc này trước mắt anh ta lại hiện ra hình ảnh ba đứa bé cùng nhau chơi đùa, bọn họ đã từng hồn nhiên và ngây thơ như vậy, tại sao lại đi tới nông nổi như hôm nay?
Không! Không thể để cậu ta chết! Mình đang làm gì vậy chứ? Diêu Khải Hiên đột nhiên bừng tỉnh, không màng tất cả, kêu to lên: “Tất cả dừng lại cho tôi, có người té ngã, cậu ta sẽ chết đấy.”
Tĩnh Thủy ở cách một khoảng khá xa nhưng cũng nghe được giọng Diêu Khải Hiên, liền hoảng sợ quay đầu lại, thì đã không còn thấy bóng dáng Dư Đông, cô điên cuồng đẩy đám người ra, chen lấn lao về phía trước.
Triệu Nham và Nhan Hòa sau khi nghe thấy biến cố, cũng không màng tất cả mà xông lên.
Đám đông miễn cưỡng dạt sang một bên, Dư Đông được người ta đỡ, tay và chân đều có vết bầm, người cũng rất suy yếu.
“Nhanh lên, đưa đến bệnh viện.” Tĩnh Thủy gào đến nỗi giọng nói cũng khàn lên.
Đám đông bắt đầu chuyển động một cách có quy luật tránh đường cho hắn.
Cuối cùng cũng ra khỏi được đám người chen chúc, Triệu Nham tay mắt lanh lẹ, cản một chiếc xe taxi, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện.
Kết quả kiểm tra là đùi và cánh tay trái bị gãy xương, nhưng may mắn là không ảnh hưởng đến nội tạng, nếu không Dư Đông sẽ phải nằm mãi trên giường không đứng dậy được.
Sau khi bó thạch cao, huấn luyện viên Hạ cũng chạy tới, Tĩnh Thủy chưa từng thấy sắc mặt ông ấy khó coi như vậy, lúc đi đến trước mặt bọn họ, ông bỗng nhiên dừng lại, dường như do dự một cái gì đó cuối cùng quyết định nói: “Diêu Khải Hiên, tôi hỏi em một chuyện em phải trả lời đúng sự thật.”
“Được.” Diêu Khải Hiên đồng ý không cần suy nghĩ.
“Có một số người ở hiện trường, đã chứng kiến sự việc nói với tôi rằng, em là người xô Dư Đông ngã, đúng không?” Ánh mắt huấn luyện viên Hạ sắc bén như thanh kiếm, gần như muốn cắt đôi Diêu Khải Hiên.
“Đúng vậy, chuyện thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng là em làm, chỉ là Từ Minh Triết không cẩn thận uống nhầm mà thôi.” Diêu Khải Hiên lúc nói những lời này bình tĩnh một cách bất ngờ, giống như đang kể lại câu chuyện của một người khác.
Tĩnh Thủy, Dư Đông, Triệu Nham, Nhan Hòa từ lúc đầu còn khó có thể tin, sau lại chuyển biến thành giận dữ vô cùng, bọn họ cũng không hiểu được đến tột cùng là vì nguyên nhân gì mà Diêu Khải Hiên lại hạ độc thủ như vậy.
Huấn luyện viên Hạ tức giận đến nổi cả gân xanh, ông đưa tay muốn tát anh ta một cái, nhưng sau đó chậm rãi bỏ xuống, cuối cùng là không đành lòng rút tay lại: “Em có biết nếu như Từ Minh Triết truy cứu, thì em phải gánh vác trách nhiệm hình sự không, sao em lại có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy? Trong ấn tượng của tôi em luôn là một người chịu khó huấn luyện một cách nghiêm khắc, tại sao bây giờ ngay cả não cũng không chịu hoạt động vậy?”