“Anh nói đi, em nghe.” Tim Tĩnh Thủy càng đập càng nhanh, cô đại khái có thể dự cảm được tiếp theo anh ấy sẽ nói về chuyện gì.
“Thật ra, lúc còn nhỏ anh quả thật chỉ coi em như em gái, bởi vì anh cảm thấy mình lớn hơn em ba tuổi, theo lý thì phải nhường em, có chuyện gì thì cũng phải ra mặt giúp em, nhưng mà…” Dư Đông dùng tay gãi gãi đầu, khuôn mặt giống như có đánh phấn má hồng, “Không biết từ khi nào, anh phát hiện nhiều lúc anh sờ đầu em, em sẽ theo bản năng né tránh, thì anh mới ý thức được em đã lớn rồi, đã biết e ngại. Nhưng trong lòng anh vẫn có một cảm giác không nói nên lời, dường như là… rất khó chịu.”
“Sau này, lúc Lục Nhiễm tỏ tình với anh bị anh từ chối, cô ta đã hỏi có phải là vì em hay không... khi đó anh có đánh chết cũng không thừa nhận, anh cảm thấy mình không dám thích em, không dám hứa hẹn với em, lỡ như tương lai có chuyện gì đó khiến cho hai người đều bị tổn thương thì sao? Nhưng khi anh biết Diêu Khải Hiên tỏ tình với em, thì đó là lúc anh cảm thấy sợ hãi nhất trong suốt 20 năm qua, anh sợ em sẽ cảm thấy cậu ta cũng rất tốt cho nên sẽ đồng ý. Cả ngày hôm nay anh đều sống trong do dự và hối hận, cuối cùng anh thật sự nhịn không nổi nữa, mới nhất thời xúc động chạy đến hỏi em, thật sự xin lỗi.”
“Nói nhiều như vậy, mặc kệ em có đồng ý với Diêu Khải Hiên hay không, anh chỉ muốn nói, Tĩnh Thủy, anh thích em, không phải là tình cảm của một người anh trai đối với em gái mà là tình cảm nam nữ, dẹp bỏ thứ tình cảm anh em vớ vẩn gì đó đi, đây là tình yêu, không có gì phải lảng tránh.” Lúc Dư Đông nói đến mấy chữ cuối cùng, hắn cảm thấy cả cuộc đời này mình chưa bao giờ tự tin như vậy, nhưng khi nói xong thì tất cả mọi sự tự tin đó đều biến mất, chỉ đành ngoan ngoãn như một phạm nhân chờ Tĩnh Thủy phán quyết.
Tĩnh Thủy cảm thấy không khí xung quanh đều có vị ngọt, cô thỉnh thoảng cũng từng mơ ước anh trai cũng thích mình, nhưng lần nào cũng cố gắng dẹp bỏ ảo tưởng đó đi, tiếp tục lừa mình dối người mà làm em gái của hắn, nhưng mà bây giờ thì cô cuối cùng cũng không cần phải che giấu nữa bởi vì người mà cô thích cũng thích cô.
Tĩnh Thủy bỗng nhiên lại muốn chọc ghẹo anh trai một chút, cô nghịch ngợm kéo kéo khóe môi: “Anh đoán xem em có đồng ý với anh Diêu Khải Hiên không?”
“Bà cô của tôi ơi, em đừng chọc anh nữa, mau nói nhanh đi.” Dư Đông suýt chút nữa thì van xin cô.
“Đương nhiên là không, cái tên ngốc này.”
“Thật sao?” Dư Đông hai mắt liền sáng lên.
Tĩnh Thủy vươn ngón út, đắc ý quơ quơ trước mắt hắn: “Là ai đã nói ngoéo tay một trăm năm cũng không được thay đổi?”
Dư Đông vui đến nỗi miệng cũng không khép lại được, đưa tay run rẩy ngoéo lấy ngón út của cô.
“Thực ra em cũng đã không muốn làm em gái của anh từ lâu rồi.” Làm em gái có gì tốt chứ, tuy rằng có thể gắn bó cả đời nhưng ngày nào cũng phải cẩn thận che giấu tâm sự của bản thân, cuộc sống như vậy cô chẳng thà không cần.
“Anh cũng vậy, đã không muốn làm anh trai của em từ lâu rồi.” Dư Đông nói xong câu này, lên chậm rãi buông lỏng ngón tay đang ngoéo lấy tay cô ra, giơ hai cánh tay lên, rồi lại chần chờ buông lỏng, “Anh có thể ôm em một cái không?”
“Đương nhiên, trước đây không phải đã từng ôm rồi sao?”
“Thân phận đột nhiên thay đổi, có chút không quen.” Dư Đông dang cánh tay, ôm cô vào l*иg ngực như bảo vật.
Cái ôm này ấm áp hơn so với bất cứ thời điểm nào, Tĩnh Thủy tìm thấy được sự thoải mái và an tâm trong đó, sau này cho dù có sóng to gió lớn như thế nào cô cũng tin tưởng hai người có thể cùng nhau đối mặt.
Ôm được một lát, cô phát hiện Dư Đông đang ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mình, cô hết sức ngại ngùng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Bị cô hỏi như vậy, Dư Đông ngược lại có hơi thẹn thùng: “Anh đang muốn biết… cảm giác hôn môi là thế nào.”
Tĩnh Thủy cũng đỏ mặt: “Vậy hay là…… thử xem sao...”
Cô nhắm mắt lại, chờ môi Dư Đông tiếp cận mình.
Dư Đông hít sâu một hơi, hôn xuống.
Xúc cảm rất mềm mại, ngọt ngào, giống như vị mật ong.
Thời gian dường như đứng lại trong khoảnh khắc này.
Không biết hai người dính nhau bao lâu mới tách môi, lúc vừa buông ra, Tĩnh Thủy liền trộm dùng khuôn mặt cọ cọ lên người Dư Đông.
Dư Đông dở khóc dở cười: “Em đang làm gì vậy?”
Tĩnh Thủy có hơi uất ức biện giải: “Cảm giác giống như bị chó con liếʍ vậy.”
“Phốc.” Dư Đông suýt chút nữa thì hộc máu, hắn mạnh mẽ xoa xoa đầu cô, “Từ từ sẽ quen thôi, bây giờ về phòng đi.”
Hai người tay nắm tay đi đến dưới lầu ký túc xá, lại ngọt ngào thêm một lúc nữa rồi mới tạm biệt.
Lúc về đến phòng mình, Dư Đông bị Triệu Nham nhìn thấy bộ dạng mặt mày hồng hào: “Cậu đi đâu về mà tâm trạng tốt như vậy?” Triệu Nham kinh ngạc hỏi.
“Cậu đoán xem.”
“Có phải là ra ngoài đi dạo với cô em gái của cậu không?”
“Cái gì em gái, đó là bạn gái tớ!” Dư Đông hết sức nghiêm trang đính chính lại.
Triệu Nham há miệng to đến nỗi có thể nuốt trọn một cái bánh bao.
“Sao hả? Bất ngờ lắm à?”
“Không phải, chỉ là cảm thấy hai người bình thường đều gọi nhau là anh em, đột nhiên lại thay đổi mối quan hệ, có chút không quen lắm.”
“Có gì đâu chứ, từ từ nhìn thuận mắt thì sẽ thấy quen thôi.” Dư Đông vỗ vỗ bả vai người bạn tốt.
“Đúng rồi, mình có nên thông báo với những người bạn của chúng ta không?”
“Nói đi, dù sao sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ biết mà.” Dư Đông tỏ ra hết sức thoải mái đối với vấn đề này.
Triệu Nham vốn cho rằng mọi người sẽ làm ầm ĩ lên, nhưng không ngờ rằng bọn họ đều đã sớm đoán được Dư Đông và Tĩnh Thủy sẽ đến với nhau, cho nên thái độ không mặn không nhạt, khiến anh ta cảm thấy vô cùng thất bại.
“Tớ nói này, bây giờ tớ đã có bạn gái rồi, có phải cậu cũng nên nắm bắt thời cơ một chút không?”
Triệu Nham sắc mặt lập tức ảm đạm chỉ trong một giây: “Dư Đông, tớ và cậu không giống nhau, tớ đến từ vùng sâu vùng xa, cậu và Nhan Hòa, Tĩnh Thủy đều xuất thân từ thành phố lớn, bảo cô ấy từ một thành phố lớn lại ở bên cạnh vùng sâu vùng xa như tớ thì quá thiệt thòi, huống hồ gia đình tớ không chỉ có một mình tớ còn có em trai em gái, sớm muộn gì cũng sẽ làm khổ Nhan Hòa.”
“Cậu muốn do dự giống như tớ trước đây, sau đó nhìn Nhan Hòa bị người khác cướp đi sao?”
Triệu Nham không nói gì.
“Nếu Nhan Hòa thật sự thích cậu, thì con bé sẽ không so đo những chuyện này đâu, cậu nói một tiếng đi, theo đuổi hay là không?”
“Không theo đuổi.”
“Vậy được rồi, mời tớ uống nước đi.”
“Mẹ kiếp, Dư Đông cậu ăn hϊếp tớ quá đi.” Triệu Nham giả vờ phẫn nộ, nhưng cuối cùng vẫn đi mua thức uống.
Dư Đông nhìn theo bóng dáng Triệu Nham, lắc lắc đầu.
Nhưng Dư Đông vẫn quá xem nhẹ năng lực thích ứng của mọi người, ngày hôm sau khi hắn và Tĩnh Thủy cùng nhau xuất hiện, thì nhóm bạn bè của bọn họ ai nấy cũng đều gọi cô một tiếng chị dâu.
Thái độ của huấn luyện viên Hạ cũng nhẹ nhàng hơn so với tưởng tượng rất nhiều, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc huấn luyện thì ông ấy không có ý kiến.
Chỉ có Diêu Khải Hiên là có sự xa cách vô hình đối với bọn họ, sau khi chạm mặt cũng chỉ lạnh nhạt gật đầu rồi bỏ đi.
Lúc trước là anh em bây giờ đã trở thành người xa lạ, nói không khó chịu thì chỉ là gạt người khác, nhưng nếu đổi lại là bản thân mình, nhìn thấy Diêu Khải Hiên và Tĩnh Thủy ở bên nhau, thì chắc chắn hắn cũng không có cách nào có thể tươi cười mà chào đón được.
May mắn là Đại hội Thể thao Châu Á đã đến lúc mở màn, khiến cho sự ngại ngùng của bọn họ tạm thời mờ nhạt, mọi người đều khẩn trương tập trung vào thi đấu, không rảnh lo những việc khác.
Sự cạnh tranh ở Đại hội Thể thao Châu Á nhỏ hơn rất nhiều so với Thế vận hội, đối thủ chủ yếu của bọn họ cũng chỉ có Nhật Bản. Bởi vậy lần này thi đấu thành tích vô cùng tốt, Dư Đông tiếp tục trấn áp Từ Minh Triết giành được hai tấm huy chương vàng, Diêu Khải Hiên lấy được một tấm huy chương vàng bơi ngửa, Tĩnh Thủy và Nhan Hòa mỗi người cũng đều lấy được cho mình một tấm huy chương vàng.
Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, thời điểm thay đổi của bơi lội đã đến rồi.
Tết Âm Lịch lần này, Dư Đông và Tĩnh Thủy cuối cùng cũng có thể nghỉ phép về nhà thăm ba mẹ.
Nghĩ lại bọn họ cũng đã nhiều năm không về nhà ăn tết. Tuy rằng mỗi khi thi đấu xong cũng đều được nghỉ phép, ba mẹ bọn họ cũng sẽ thường xuyên ngàn dặm xa xôi chạy đến Bắc Kinh thăm con cái, cơ hội gặp mặt cũng coi như là nhiều. Nhưng những ngày lễ quan trọng như vậy, không thể ở bên cạnh người thân, thì dù sao cũng có chút áy náy bức rứt trong lòng.
Tĩnh Thủy một đêm không ngủ, mới sáng sớm đã kéo Dư Đông đến sân bay, thật ra lần này ngoại trừ về nhà ăn Tết, thì còn có một chuyện quan trọng khác chính là nói rõ mối quan hệ của hai người với gia đình.
Lúc đầu Tĩnh Thủy không muốn, bởi vì cô cho là ba mẹ sẽ không tiếp thu được rồi lại làm mọi chuyện ầm ĩ lên, nhưng Dư Đông kiên trì muốn yêu nhau một cách công khai, nếu không trong lòng khó chịu, nói rằng dù có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ có hắn chống đỡ.
Tĩnh Thủy không lay chuyển được hắn, đành phải đồng ý.
Dọc theo đường về, tâm trạng Tĩnh Thủy cũng phập phồng xóc nảy giống y như máy bay vậy, vốn được về nhà rất vui vẻ nhưng cũng bị sự lo âu này trung hòa đi.
Sau khi về đến nhà, Lý Dĩnh và Trương Hạo Thiên thấy được con gái đã lâu không gặp thì vui vẻ vô cùng, một người giúp cô khuân hành lý, một người bưng trái cây ra, không ngừng hỏi này hỏi nọ, lại còn hết sức vui vẻ nói với cô rằng buổi tối sẽ đến nhà dì Triệu ăn cơm.
Tĩnh Thủy cảm thấy trước mắt tối sầm, nghĩ thầm lần này tiêu thật rồi.
Vì chúc mừng Dư Đông và Tĩnh Thủy trở về, Triệu Thục Phân lấy cái bếp điện từ đã lâu không dám sử dụng ra, rồi lại mua thêm rất nhiều thức ăn, cả nhà cùng làm món lẩu.
Nước lèo sôi ùng ục quay cuồng, mùi thơm bay ra bốn phía, nhưng Tĩnh Thủy lại không hề muốn ăn chút nào, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Dư Đông.
Dư Đông hình như cũng cảm thấy đã đến lúc rồi liền đứng lên cao giọng nói: “Con có chuyện muốn tuyên bố.”
“Sao thế lại có chuyện gì rắc rối à?” Dư Phong tức giận hỏi.
“Không phải, con có bạn gái.”
Ngoại trừ Tĩnh Thủy, tất cả mọi người đều buông đũa, ánh mắt chỉ hận không thể chọc ra một cái động trên người hắn: “Là ai vậy?”
“Tĩnh Thủy.”
Mọi người đều đơ ra y như những khối gỗ.