Sau khi nhận được điện thoại, Tĩnh Thủy đã đoán được mục đích thực sự mà Diêu Khải Hiên hẹn cô ra ngoài nhưng cô cũng không đành lòng từ chối, vì thế do dự một hồi rồi vẫn đồng ý.
Bởi vì là cuối tuần, cho nên đại lộ Vương Phủ Tỉnh có rất đông người, ồn ào và náo nhiệt. Diêu Khải Hiên cố ý mặc một cái áo gió dài, không đeo mắt kính, vốn dĩ vóc dáng của hắn đã tương đối cao, như vậy lại càng khiến người ta dễ dàng chú ý.
Tĩnh Thủy cũng không muốn tùy tiện đi gặp Diêu Khải Hiên, cho nên đã mặc bộ quần áo mà lúc trước Derby chọn cho mình.
Nhìn ánh mắt hâm mộ của những người qua đường, khóe miệng Diêu Khải Hiên không tự chủ được lại cong lên.
Hắn kéo Tĩnh Thủy đến cửa hàng bán quần áo, cửa hàng giày dép, dạo quanh một vòng, hỏi cô có muốn mua gì không nhưng Tĩnh Thủy đều uyển chuyển từ chối. Diêu Khải Hiên có hơi thất bại, đành phải đem mục tiêu thay đổi đến các hàng quán ăn vặt ven đường, lần này Tĩnh Thủy nể mặt hắn, miễn cưỡng đồng ý mua một ly nước uống.
Hai người chọn một chỗ tương đối ít người, ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi uống.
Không biết là bởi vì thức uống còn nóng hay là vì hồi hộp mà Diêu Khải Hiên cảm thấy cả người như nóng lên, trên trán và lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, anh ta đành phải làm bộ lơ đãng đặt tay lên quần áo mà lau lau, nhưng không ngờ mồ hôi trong lòng bàn tay lại càng ra nhiều hơn.
Anh ta cảm thấy lúc mình thi đấu cũng không hồi hộp đến như thế, liền hít vào một hơi thật sâu, không khí hơi lạnh và khô ráo, sau đó chậm rãi nhả ra, nỗ lực khiến bản thân mình bình tĩnh lại.
Bỏ đi, cứ kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp, chết sớm thì đầu thai sớm, Diêu Khải Hiên quyết định cho dù là giá nào đi nữa thì cũng phải nói, vì thế âm thanh run rẩy mở miệng: “Tĩnh Thủy, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Anh nói đi anh Khải Hiên, em đang nghe đây.” Biểu hiện của Tĩnh Thủy khá thong dong.
“Em còn nhớ lúc chúng ta còn nhỏ không? Lúc nào cũng thường xuyên có 3 người anh, em, Dư Đông cùng nhau đi học, cùng nhau huấn luyện, rồi cùng nhau về nhà?”
“Nhớ.”
“Thực ra lúc đầu anh chỉ xem em như một người bạn, chơi cùng như một cô em gái cần bảo vệ, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào cảm giác mà anh đối với em đã không còn như vậy nữa. Anh cũng không rõ đó có phải là cảm giác của một người anh trai đối với em gái hay không. Trong lớp có một cậu học sinh thường lén hôn lên má bạn gái một chút, nắm tay, sờ đầu cô ấy. Anh phát hiện ra anh cũng không tự chủ được mà muốn làm những điều đó với em.” Diêu Khải Hiên vừa nói được câu đầu tiên thì những nội dung ở phía sau đều tràn ra giống như một cơn hồng thủy không thể cứu vãn.
Tĩnh Thủy im lặng.
“Anh bắt đầu hi vọng mỗi ngày sau khi tan học có thể nhìn thấy em, lúc đi học anh cũng nghĩ bây giờ em đang làm gì có bị thầy giáo phạt hay không, có làm bài tập tốt không, có chơi với bạn bè vui vẻ không. Lúc chuông tan học vang lên, một khắc khi anh nhìn thấy em thì liền cảm thấy toàn bộ thế giới này đều đang bừng sáng. Anh đã từng hỏi ba mẹ mình, cuối cùng là anh bị làm sao vậy, sau đó bọn họ đã nói cho anh biết. Đây gọi là thích. Sau khi anh xác định được là mình thích em, thì rất có ý thức muốn biểu đạt tình cảm của mình, nhưng mỗi lần anh muốn sờ đầu em thì em luôn né tránh.”
“Là bản thân em không hiểu chuyện, nếu như em làm cho anh không vui, thì em xin lỗi.” Tĩnh Thủy nói.
“Em không cần xin lỗi, chuyện này không phải lỗi của em. Lúc đó anh đã cảm thấy rất kì lạ, vì sao em có thể tiếp xúc với Dư Đông gần gũi như vậy, mà lại lãnh đạm đối với anh? Anh chững chạc hơn so với cậu ấy, không gặp rắc rối nhiều so với cậu ấy, bài tập cũng làm nhiều hơn cậu ấy, cũng khiến mọi người yêu thích hơn so với cậu ấy nhưng vì sao lần nào người có lợi hơn cũng là cậu ấy?”
Tĩnh Thủy muốn nói một điều gì đó, lại bị Diêu Khải Hiên ngắt lời: “Có lẽ đây là vận mệnh, anh cũng đành chấp nhận, anh vốn dĩ cũng cho rằng tình cảm của trẻ con thì cũng như nhau mà thôi, rất dễ dàng trôi qua, nhưng anh không có, vì vậy bây giờ anh ngồi ở chỗ này nói cho em biết, anh rất thích em. Bây giờ anh có một hy vọng nhỏ không biết em có thể tạm thời không từ chối anh hay không? Cứ suy nghĩ cho cẩn thận mấy ngày nữa rồi mới cho anh một câu trả lời, được không?”
Tâm sự nhiều năm cất giữ trong lòng cuối cùng cũng có thể thổ lộ, Diêu Khải Hiên cảm nhận được một sự khoan khoái tạm thời, nhưng sau đó anh ta lại bắt đầu lo lắng bất an nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tĩnh Thủy.
Tĩnh Thủy chưa từng nghĩ đến anh Khải Hiên lại ăn nói nhỏ nhẹ như thế, vừa sợ hãi lại vừa đau lòng vì thế cũng đánh bạo mà đồng ý: “Được rồi.”
“Chúng ta về thôi.” Cuối cùng trên khuôn mặt của Diêu Khải Hiên cũng đã thấy được nụ cười.
Trên đường về Tĩnh Thủy vẫn luôn cảm thấy mờ mịt, thực ra cô đã cảm nhận được tình cảm của Diêu Khải Hiên đối với mình từ lâu, nhưng cô vẫn luôn ngây thơ cho rằng, chỉ cần anh ta không nói, thì mình cũng có thể giả vờ như không biết, hai người bọn họ vẫn có thể tiếp tục là bạn bè hoặc là anh em mà đối xử với nhau, nhưng giấy thì không thể gói được lửa, cuối cùng thì cái ngày này cũng tới.
Sau khi Tĩnh Thủy trở lại ký túc xá, Nhan Hòa đã nhìn thấy sắc mặt xám trắng của cô, quan tâm hỏi: “Tĩnh Thủy, cậu làm sao vậy?”
Thấy Tĩnh Thủy không nói lời nào, cô cũng ý thức được chuyện này có hơi nghiêm trọng vì thế mới nôn nóng hỏi thêm một lần: “Nói đi, rốt cuộc là cậu làm sao vậy.”
Tĩnh Thủy thở dài, kéo Nhan Hòa đến mép giường: “Diêu Khải Hiên tỏ tình với tớ.”
Nhan Hòa cũng hơi bất ngờ cô há to miệng một hồi lâu mới chậm rãi ngậm lại, nói: “Vậy cậu đồng ý rồi à?”
“Anh ấy muốn cho tớ mấy ngày để suy nghĩ.”
Nhan Hòa thật sự không chịu nổi, cô quyết định thúc đẩy Tĩnh Thủy một phen: “Tĩnh Thủy, có chuyện này tớ đã muốn hỏi cậu từ lâu, cậu phải nói thật cho tớ biết, rốt cuộc là cậu có thích Dư Đông sư huynh hay không?”
Tĩnh Thủy cúi đầu, không biết nên trả lời như thế nào. Trên thực tế nhiều năm qua như vậy, cô cuối cùng cũng không phân biệt rõ mình đối với Dư Đông là tình cảm của một người em gái đối với một người anh trai, hay là tình yêu nữa.
“Vậy còn cậu? Cậu thích anh Triệu Nham phải không?” Tĩnh Thủy không trả lời được cho nên đành hỏi ngược lại.
“Sao cậu lại đột nhiên hỏi về vấn đề này rồi?” Nhan Hòa mặt đỏ lên, nắm tóc nghĩ nghĩ rồi nói, “Thích.”
“Tớ muốn biết phải như thế nào mới có thể gọi là thích?”
“Thích chính là cả ngày cậu đều nghĩ về người đó, hi vọng có thể gặp được anh ấy, khi có thể nói chuyện với anh ấy thì một câu thôi cũng có thể vui vẻ suốt cả nửa ngày, mỗi một động tác mỗi một hành vi của anh ấy đều sẽ khiến cho cậu suy nghĩ lung tung, còn có một điều quan trọng nhất chính là một khi phát hiện anh ấy hơi thân mật với cô gái nào khác thì mình sẽ cảm thấy ghen tị.”
Tĩnh Thủy chịu thua, cô thừa nhận lúc trước Lục Nhiễm theo đuổi Dư Đông, khi cô ta liên tục thổi phồng rằng mình có mối quan hệ tốt như thế nào với Dư Đông, thì cô cũng rất ghen tị, chẳng qua là vì không muốn Dư Đông cảm thấy cô lòng dạ hẹp hòi cho nên vẫn luôn cố gắng chịu đựng.
“Vậy thì được rồi, chắc là có thích.” Sau khi nói xong câu đó cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, chuyện tình cảm là có thể lừa được người khác nhưng không thể gạt được chính mình.
“Vậy cậu nên dứt khoát từ chối Diêu Khải Hiên, sau đó nói rõ với Dư Đông.”
“Nhưng mà tớ cảm thấy anh ấy chỉ xem tớ là em gái mà thôi.”
“Không thể nào, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, anh ấy đối với cậu không bình thường, chỉ là anh ấy không dám thổ lộ thôi.”
“Nếu tỏ tình thất bại thì ngay cả anh em cũng không làm được, tớ cảm thấy bây giờ cũng rất tốt, dù sao đi nữa thì có thể duy trì lâu hơn so với làm người yêu.”
“Thật không? Vậy cậu có thể chịu đựng được việc Dư Đông ôm cô gái, khác hôn cô gái khác, thậm chí là kết hôn với cô gái khác không?”
Tĩnh Thủy không nói.
Nhan Hòa chống cằm do dự một lát rồi đưa ra một đề nghị: “Tớ cảm thấy có thể lấy chuyện Diêu Khải Hiên tỏ tình để thử lòng Dư Đông, nếu anh ấy thờ ơ thì cậu cũng không cần phải nói rõ tình cảm của cậu với anh ấy, nhưng nếu anh ấy có phản ứng, thì cậu cứ làm bộ không có vấn đề gì, khích anh ấy một chút, bảo đảm thành công.”
“Như vậy không ổn đâu, dù sao đi nữa anh Khải Hiên cũng cùng lớn lên với tớ, chuyện anh ấy tỏ tình không thể trở thành công cụ thí nghiệm được.”
“Được rồi. Vậy thì tùy cậu.” Nhan Hòa thấy mình không lay chuyển được cô, đành phải từ bỏ.