Tĩnh Thủy lên cao trung, chương trình học khó hơn lúc trước rất nhiều, không còn dễ đối phó giống như lúc học sơ trung, nhưng cô vẫn không lêu lổng mà hễ có cơ hội là sẽ tìm thầy cô giáo hỏi bài thêm ngay, dù sao đi nữa học nhiều hơn một chút thì vẫn luôn có ích.
Tết năm đó, hai người bọn họ đều không có thời gian về nhà bởi vì phải sang Mỹ tập huấn, chuẩn bị cho Giải vô địch Bơi lội Thế giới vào năm tới, vì thế bọn họ đành phải gọi điện thoại về nhà báo bình an.
Đội tuyển của bọn họ đã chọn câu lạc bộ huấn luyện tại California và Los Angeles, sau khi mọi người đến đó mới phát hiện vô địch Thế vận hội vừa rồi Johan và Derby đều huấn luyện ở câu lạc bộ này, vừa mừng vừa sợ, ai cũng muốn tiếp xúc với nhà vô địch gần hơn một chút, thi đấu nâng cao năng lực của bản thân.
Ngày hôm sau, một trong các nội dung huấn luyện là thi đấu trong từng nhóm nhỏ, bây giờ trình độ tiếng Anh của Dư Đông cũng đã tiến bộ không ít, chủ động xin được ở cùng một tổ với Johan.
Ai ngờ Johan căn bản không coi hắn ra gì, khinh miệt hỏi một câu: “Cậu là ai? Sao tôi chưa từng gặp qua vậy?”
Dư Đông tức giận đến nỗi thất khiếu bốc khói, nhưng lại không thể làm căng, đành phải dùng giọng nói hết sức bình tĩnh, giải thích nói: “Tôi là Dư Đông, là đồng đội của Từ Minh Triết, đã từng cùng anh ấy tham gia trận chung kết ở Thế vận hội Olympic Bắc Kinh vừa rồi.”
“Xin lỗi, tôi chỉ biết Từ Minh Triết, huống hồ tôi không thích thi đấu với những tuyển thủ yếu hơn mình.”
Dư Đông cắn răng nghe kẽo kẹt kẽo kẹt vang dội: “Tôi tin là Giải vô địch Thế giới lần này anh rất nhanh sẽ nhớ kỹ tôi.”
“Nói lời khoác lác thì cũng vô dụng thôi, chưa biết rằng còn chưa đến Giải vô dịch Thế giới cậu đã quên mất chính mình nói gì rồi.” Vừa dứt lời, anh ta liền cười lên hô hố với những đồng đội khác.
Nếu không phải bản thân mình ở vào thế bất lợi, Dư Đông đã sớm xông lên đấm cho anh ta một cái đổ máu mũi.
“Nè, Johan, các cậu đang cười cái gì vậy?” Derby vừa lúc đi ngang qua, nhìn thấy tình hình này lập tức đã hiểu xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy Derby, Johan sắc mặt dịu xuống rất nhiều: “Có một thằng nhóc không biết tự lượng sức muốn thi đấu cùng với chúng tớ.”
“Dù sao cậu cũng giỏi như vậy, thi một chút thì đã sao, chẳng lẽ cậu sợ à?” Derby cười tinh ranh, y như một con hồ ly.
“Tôi đã là nhà vô địch, tôi còn phải sợ hay sao?” Johan lên giọng quãng tám, phiền chán nhìn Dư Đông một cái, “Lại đây đi, thằng nhóc.”
“Vì sao cô lại muốn giúp chúng tôi?” Sau khi bọn họ lên bục xuất phát, Tĩnh Thủy mới mở miệng hỏi Derby.
Derby thè lưỡi, nhăn mặt trêu chọc: “Có ai lại thích một tên tự cao tự đại chứ? Tôi cũng đánh giá cao Dư Đông, một ngày nào đó cậu ta sẽ vượt qua Johan.”
“Cô tự tin vậy sao?”
“Đúng vậy, người khiêm tốn luôn là người có thể đi được đến đích cuối cùng.”
Bên kia đã có khẩu lệnh xuất phát, bọn họ đều đồng lòng nhất trí nhảy vào trong nước.
Sự tức giận của Dư Đông cuối cùng cũng đã tìm được chỗ để trút ra, hắn vừa vào trong nước đã dốc hết toàn lực, cũng mặc kệ đến những mét cuối cùng mình có còn bơi nổi được hay không nhưng thực lực chênh lệch rất rõ ràng, hắn phải cố gắng hết sức mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp được tốc độ của Johan.
Johan tỏ ra không nhanh không chậm, chính là vì muốn sỉ nhục hắn.
Sau khi qua 200m, Dư Đông càng bị thụt lùi về phía sau, dĩ nhiên là khoảng cách với Johan cũng là xa nhất. Tuy rằng sau đó hắn đã hết sức nỗ lực để đuổi theo nhưng cũng không thể xoay chuyển được tình thế.
Lần thi đấu này đã tiêu hao gần như toàn bộ thể lực của Dư Đông, hắn đỡ vách hồ thở hổn hển một hồi lâu mới có thể ổn định lại, trong lúc đó Johan lướt qua trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống quan sát một hồi rồi bỏ lại một câu: “Rác rưởi.”
Sự tức tối vừa mới thoát ra được của Dư Đông lại lập tức nghẹn lên chắn ở cổ họng, là nhà vô địch thì có thể xem thường người khác như vậy hay sao? Vô địch sẽ là vô địch mãi mãi hay sao? Một ngày nào đó Dư Đông tôi sẽ vượt qua anh, khiến cho anh phải tâm phục khẩu phục.
Hắn gần như là dùng một thái độ cuồng nhiệt để huấn luyện. Những người bình thường đối với nội dung huấn luyện ngày này qua ngày khác đều giống nhau, đã sớm chán nản, nhưng Dư Đông vừa nghĩ đến mục tiêu trong lòng mình thì đã hừng hực ý chí chiến đấu, tiếp tục chương trình huấn luyện không mệt mỏi.
Tĩnh Thủy nhìn mà đau lòng, nhưng lại không thể khuyên nhủ, cô hiểu tâm trạng bức thiết của anh trai mình, giống như lúc đó cô bị thương ở đầu gối vậy, chỉ hận không thể dùng hết 24 tiếng trong một ngày mà tập luyện, nhanh chóng đạt đến trình độ mà mình mong muốn.
Nếu không thể thay đổi được hành vi, Tĩnh Thủy dự định sẽ bỏ công trên phương diện ăn uống. Nếu cứ dựa vào thói quen ăn uống của người Mỹ, thì không thể không béo lên được. Cô dự định buổi tối sẽ đến siêu thị mua một chút nguyên liệu nấu ăn, sau đó gọi anh trai và mọi người cùng đến ăn cơm.
Sau khi nói dự định này với Nhan Hòa, thì hai người bọn họ đều hết sức ăn ý với nhau. Nhan Hòa vốn định sẽ đi cùng với Tĩnh Thủy, nhưng lại bị cô uyển chuyển từ chối: “Cậu huấn luyện một ngày đã rất mệt rồi một mình tớ đi là được dù sao siêu thị cũng không xa, cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, nếu không, có thể nấu một nồi cơm trắng trước cũng được.”
“Thật sự không cần tớ đi chung sao?” Nhan Hòa có hơi không yên tâm.
“Không cần đâu.” Tĩnh Thủy vừa nói vừa đóng cửa.
Đến siêu thị, cô rất thành thạo chọn một ít thịt vận động viên có thể sử dụng, rồi lại mua thêm một số rau củ, sau đó xách một túi nặng trĩu trở về.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, gió lạnh nổi lên khắp bốn phía, phát ra những tiếng lào xào như giọng trẻ con khóc nức nở, Tĩnh Thủy không hiểu sao lại cảm thấy rất sợ hãi.
Đúng lúc này cô nghe thấy bên cạnh mình có một số tiếng động lạ. Lúc đầu cũng không để ý nhưng kết quả âm thanh kia càng lúc càng lớn, nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh, rồi đột nhiên có một bóng người lao ra trước mặt cô.
Tĩnh Thủy tập trung nhìn kỹ, thấy người này màu da đen đúa, hòa cùng với bóng đêm thành một thể, hàm răng trắng bóc ánh lên, đáng sợ nhất chính là trong tay gã còn cầm một khẩu súng.
Cô sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn ra, run run rẩy rẩy hỏi: “Anh muốn gì?”
“Đưa hết tiền ra đây.” Gã da đen kia nói.
Tĩnh Thủy đầu óc xoay chuyển, lần này anh trai không thể đến cứu cô được rồi, cô chỉ có thể dựa vào chính mình, dù sao so với tính mạng mà nói, thì tiền căn bản là không quan trọng bằng, vẫn là cứ đưa cho gã vậy.
Cô lục lọi túi tiền móc ra một xấp đô-la nhăn nhúm: “Cho anh đó.”
Gã da đen lấy tiền, nhưng vẫn có vẻ không hài lòng: “Hết rồi sao? Lấy hết ra đây.”
Tĩnh Thủy moi hết cả túi tiền cho gã xem, nhưng gã dường như vẫn còn chưa thỏa mãn: “Mày không có dấu tiền trong quần áo đó chứ?”
Tĩnh Thủy sắp khóc lên, cố gắng chịu đựng: “Thật mà, không có, xin anh tin tôi."
“Mày bỏ cái gì trong túi đó?”
Tĩnh Thủy nhẹ buông tay, cái túi liền rơi xuống đất, tất cả mọi thứ bên trong đều lăn ra ngoài: “Chỉ là một ít thịt và rau củ mua ở siêu thị.”
Gã da đen lại đưa mắt quan sát cô một chút: “Hình như đồng hồ của mày rất đáng giá, mau đưa đây.”
Tĩnh Thủy không dám cãi lời, ngoan ngoãn tháo ra đưa cho gã.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng gã cũng đút khẩu súng vào trong túi: “Mày đi được rồi.”
Tĩnh Thủy vội vàng nhặt đồ đạc bị rơi dưới đất bỏ lại vào trong túi, rồi bước từng bước một đi ra phía ngoài. Cô rất sợ hãi, sợ gã đánh lừa mình, khi mình không chú ý thì sẽ gϊếŧ mình diệt khẩu, hoặc là lỡ như gã đổi ý lại làm ra chuyện xúc động gì đó, mà mình không tưởng tượng được.
Sau khi đã đi được thật xa, Tĩnh Thủy mới dám quay đầu lại nhìn, xác nhận gã da đen kia không có đi theo thì liền vội vàng cất bước bỏ chạy như một con thỏ bị hốt hoảng.
Dư Đông, Triệu Nham và Diêu Khải Hiên tới phòng Tĩnh Thủy, lại chỉ thấy Nhan Hòa, không khỏi lấy làm lạ: “Tĩnh Thủy đâu?”
“Cô ấy đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.”
“Sao em lại để em ấy đi một mình?” Dư Đông kích động đến nỗi giọng nói cũng thay đổi, “Ở đây buổi tối không an ninh chút nào, Derby không có nói với em hay sao? Tuy rằng ở Los Angeles người da đen chiếm số ít, nhưng cũng không phải không có, chưa biết chừng sẽ có người thất nghiệp lang thang rồi đi làm ăn cướp.”
Nhan Hòa khuôn mặt trắng bệch: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Còn nói nữa sao đi ra ngoài tìm!” Dư Đông rống to.
“Chúng ta phân công nhau đi tìm.” Diêu Khải Hiên đề nghị.
“Được, nhanh lên.” Dư Đông là người đầu tiên tông cửa đi ra ngoài, sau đó là Diêu Khải Hiên, Triệu Nham và Nhan Hòa cũng lần lượt đi ra, Nhan Hòa trước khi đi còn cẩn thận khóa cửa phòng lại.
Dư Đông điên cuồng chạy vội trên các con phố, hắn không dám nghĩ gì cả, bởi vì càng nghĩ thì sẽ càng sợ hãi, sợ nếu lỡ như Tĩnh Thủy xảy ra chuyện gì đó, thì hắn cũng không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì.