Khoảnh khắc khi Diêu Khải Hiên quay đầu lại xem thành tích của mình, cũng có chút khϊếp sợ.
Bản thân cậu ta đã từng nhìn thấy Dư Đông và Triệu Nham xuôi gió xuôi nước thuận lợi vào Đội tuyển chuyên nghiệp Tỉnh rồi sau đó là Đội tuyển Quốc gia, chỉ có một mình mình là đứng lại tại chỗ, không phải chưa từng tức tối và hâm mộ đến đỏ mắt, bây giờ rốt cuộc cũng có thể nở mặt nở mày rồi.
Nhưng mà tính cách được tu dưỡng trong nhiều năm qua đã khiến cậu ta không dễ dàng bộc lộ cảm xúc của chính mình, cho dù trong lòng đã vui vẻ đến nỗi sắp xông lên đến trời nhưng cậu ta cũng chỉ hơi cong khóe miệng, vẫy vẫy tay với các đồng đội mà thôi.
Tĩnh Thủy từ nội tâm cũng cảm thấy vui vẻ thay cho Diêu Khải Hiên, với thực lực của Diêu Khải Hiên hoàn toàn có thể được chọn vào Đội tuyển Quốc gia, chẳng qua ông trời muốn trêu đùa anh ấy một chút, cho nên đã khiến thời khắc này đến muộn hơn.
Diêu Khải Hiên sau khi thành công thì đi ủng hộ cho Nhan Hòa, cô ấy thi đấu 200m bơi bướm đã phát huy một cách xuất sắc vượt qua ba người bình thường, giành được hạng 3 chung cuộc. Sau khi nhận huy chương xong cô ấy đã không màng hình tượng nhào đến chỗ Tình Thủy ôm lấy vai cô khóc lớn.
Tĩnh Thủy ngon ngọt động viên cô ấy một phen, cuối cùng Nhan Hòa cũng ngừng khóc, hai người nhìn tấm huy chương đồng quý giá kia rồi nhìn nhau cười.
Sự vui vẻ ngắn ngủi qua đi, áp lực lại ào ào kéo tới, Tĩnh Thủy cảm thấy hít thở cũng có chút khó khăn, lần thi đấu thất bại kia giống như một cái bóng ma phủ lấy cô khiến hai chân cô mềm nhũn, ngay cả bước ra một bước cũng cảm thấy khó khăn.
Cô nhắm hai mắt lại, muốn chặn tất cả ồn ào lại bên ngoài, đúng lúc đó thì nghe được có người nói thầm bên tai: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Tĩnh Thủy mở to mắt, đối diện với hai tròng mắt sáng lấp lánh của Dư Đông, giống như có muôn vàn vì sao trong đó.
Diêu Khải Hiên sau khi đã gỡ được gánh nặng trên vai xuống cũng đứng bên cạnh, bổ sung một câu: “Bây giờ Đội tuyển Quốc gia chỉ thiếu một mình em, có em thì chúng ta mới được coi là hoàn chỉnh. ”
“Đúng vậy, Tĩnh Thủy, tớ có thể làm được thì cậu nhất định cũng có thể làm được, cậu phải tin vào chính bản thân mình.” Nhan Hòa nói.
Triệu Nham không biết nói gì mới thích hợp, chỉ vươn tay: “Chúng ta đều cùng cổ vũ cho Tĩnh Thủy có thêm tinh thần đi.”
Chỉ một thoáng, rất nhiều bàn tay ấm áp móc vào nhau, bao bọc lấy bàn tay đang lạnh lẽo của Tĩnh Thủy một cách chặt chẽ.
“Cố lên!” Tiếng hò hét rung trời này khiến những người bên cạnh giật nảy mình.
Tĩnh Thủy nhìn các đồng đội sớm chiều ở chung của mình, trong lòng vô cùng cảm động, cảm giác hít thở không thông cũng đã thoải mái hơn rất nhiều. Cuối cùng cô cũng có dũng khí để một lần nữa bước vào thi đấu, khiêu chiến chính mình.
Lần này, thứ tự của các đường bơi vô cùng trùng hợp, cô bơi ở đường bơi số 5, Lục Nhiễm ở đường bơi số 4, Vương Y Lam ở đường bơi số 6, vừa vặn cô bị kẹp ở giữa.
Lục Nhiễm vẫn nói những lời an ủi bảo cô yên tâm, dốc hết sức để bơi, nhưng còn Vương Y Lam thì hiện rõ vẻ trào phúng trên mặt: “Trạng thái của cô đã điều chỉnh tốt chưa đó?”
“Rất tốt, đủ để đánh bại chị.” Chuyện đến nước này, Tĩnh Thủy cũng không thèm keo kiệt lời nói tỏ uy lực cho mình.
“Nói suông thì rất dễ, ra thi đấu rồi mới biết.” Vương Y Lam cũng không phải là người dễ dàng bị hù dọa.
Tiếng thông báo ra thi đấu đúng lúc cắt ngang đoạn đối thoại giữa hai người.
Lúc Tĩnh Thủy đi lên bục xuất phát, từ đầu đến chân đều toát mồ hôi lạnh, hai chân không tự chủ được phát run lên, chỉ có thể hít vào một hơi, cố gắng khống chế cơ thể của mình.
Lúc nghe được khẩu lệnh xuất phát, cô rõ ràng có thể cảm nhận được bục xuất phát đang lung lay, trong lòng hết sức hoảng loạn.
Nhưng trước mắt lại hiện lên gương mặt Dư Đông: “Đây chính là giai đoạn mà bất cứ một vận động viên nào cũng phải đi qua, nó dùng để rèn luyện tố chất tâm lý của chính mình.”
Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, không thể hoảng loạn lúng túng tay chân. Tĩnh Thủy cứ lặp đi lặp lại trong lòng, trong nháy mắt, đầu của cô đã ngoi lên khỏi mặt nước.
Cũng khá tốt, Vương Y Lam chỉ hơn cô một chút, đây là 200m bơi ếch, vẫn còn có khả năng xoay chuyển tình thế.
Tĩnh Thủy hít sâu một hơi, khi ngụp vào trong nước mới nhả ra, hai chân phối hợp hướng ra phía ngoài mà duỗi, ánh mắt chặt chẽ theo dõi Vương Y Lam.
Vương Y Lam vừa xuất phát thì đã không khiêm tốn, gần như là dùng hết tốc độ để lao tới, muốn triển lãm hết toàn bộ thể năng tốt đẹp của mình. Tĩnh Thủy có thể thắng được trận này hay không, mấu chốt chính là đoạn đầu có thể giữ được vị trí ổn định, không bị bỏ lại hay không.
Cái mà tuổi trẻ có trong thân thể chính là nhiệt huyết, hơn nữa Tĩnh Thủy đã quyết tâm phải giành được thứ hạng trong trận đấu này cho nên sinh ra lực lượng rất lớn. Mặc dù Vương Y Lam hao hết tâm tư muốn kéo cô xuống cũng không đạt được mục đích, ngược lại còn bị Tĩnh Thủy dần dần rút ngắn khoảng cách.
Thấy đích đến đã gần trong gang tấc, Tĩnh Thủy khơi dậy hết toàn bộ tất cả các tế bào đang ngủ say trong cơ thể, chỉ muốn nhanh lên, lại nhanh hơn một chút, kéo khoảng cách ra càng xa càng tốt.
Mỗi một bước khi mình tiến lên, Vương Y Lam sẽ lùi khỏi tầm nhìn của mình xa hơn một chút, cho đến khi chậm rãi không còn nhìn thấy nữa, Tĩnh Thủy trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu.
Bởi vì giai đoạn đầu bơi quá nhanh cho nên cái giá phải trả chính là cảm giác mệt mỏi đột nhiên bùng nổ, vừa mới vượt qua Vương Y Lam không bao lâu, Tĩnh Thủy liền phát hiện hiệu suất quạt nước của mình đang dần dần giảm xuống, cánh tay và chân đều mềm như bông, không còn sức lực nhưng bây giờ mới chỉ qua 100m hơn.
Lúc xoay người, Tĩnh Thủy đại khái đã thấy được thứ tự của mình hiện tại đang là thứ ba, chỉ cần giữ vững vị trí này thì mình có thể cùng anh Dư Đông và mọi người tiến vào Đội tuyển Quốc gia.
Khát vọng trong lòng vượt qua mọi thứ, cô không màng khó chịu, tiếp tục tiêu hao lực lượng còn sót lại của tứ chi, không dám sơ sẩy, sợ Vương Y Lam ở phía sau sẽ bất ngờ vượt qua mình.
Bởi vì lúc xuất phát cũng không phải là quá tốt, cho nên cô cùng với người xếp thứ hai cách nhau một khoảng cách khá xa, nhưng mà cô không thể không lấy người này làm mục tiêu để phấn đấu, bởi vì nếu không thì sẽ không thể giữ vững được thể năng của mình.
Rốt cuộc cũng tới những giây phút cuối cùng của lượt thi đấu, Tĩnh Thủy hơi thở đã có chút rối loạn nhưng cô vẫn kiên trì bơi về phía trước, không chịu đầu hàng với chính bản thân mình. Cô đã bỏ lỡ một cơ hội, nếu bây giờ lại tiếp tục bỏ qua, thì sẽ phải chịu đựng thêm một năm xa cách, cô không muốn như vậy, cô muốn giống như trước kia, cùng tiến lui với anh Dư Đông.
Khoảng cách đích đến ở trước mặt đã rất gần, 3m cuối cùng, Tĩnh Thủy ngay cả cánh tay cũng suýt chút nữa là không mở ra được, cả người sắp chìm xuống, gần như là trôi theo dòng nước đến vách hồ.
Thành tích rất nhanh thì đã hiện ra, cô xếp thứ 3 chung cuộc, 2 phút 26 giây 75, chính là thành tích cá nhân tốt nhất của cô, Vương Y Lam chỉ kém cô một chút, 2 phút 27 giây 06, xếp thứ tư.
Bởi vì lao tới quá gần cho nên hiện trạng thiếu oxy vẫn còn chưa phục hồi lại được, Tĩnh Thủy nhìn bất cứ sự vật gì cũng có chút mơ hồ, lúc lên bờ còn suýt nữa thì té ngã, may mắn là kịp thời lấy lại thăng bằng.
Nhưng mà sau khi cô khôi phục lại được ý thức, thì chỉ muốn cười một trận thật to. Đội tuyển Quốc gia là thánh địa mà bao nhiêu vận động viên tha thiết ước mơ, trong cuộc cạnh tranh tàn khốc đó có bao nhiêu người bị bể đầu chảy máu ngã xuống đất mà không dậy nổi, còn cô bây giờ đã là người sống sót, từ nay về sau có thể cùng anh trai đi đến rất nhiều nơi khác nhau, thực hiện giấc mộng của chính mình.
Lúc trở lại khán đài nghênh đón cô chính là những cái ôm như thủy triều của các đồng đội, Dư Đông ngày thường nói rất nhiều, nhưng vào lúc này miệng lưỡi lại trở nên vụng về: “Thi đấu rất tốt, Tĩnh Thủy, em quá tuyệt vời, anh cảm thấy rất tự hào về em.”
“Ôi, nếu có thể xuất phát tốt hơn một chút thì không chừng có thể giành được hạng nhì rồi.” Tĩnh Thủy vẫn có một chút tiếc nuối.
“Đừng để ý nhiều như vậy, có thể cùng nhau vào Đội tuyển Quốc gia là quan trọng nhất, sau này còn có thể cùng nhau huấn luyện.” Nhan Hòa khó mà kiềm chế được tâm trạng hưng phấn, hai mắt híp lại như một sợi chỉ.
“Chúc mừng em, Tĩnh Thủy.” Diêu Khải Hiên trước mặt mọi người lại vươn tay sờ sờ đầu Tĩnh Thủy.
Dư Đông chân mày lập tức nhíu lại thành một cụm.
Tĩnh Thủy có hơi kinh ngạc, nhưng sự việc cũng đã xảy ra, chỉ có thể xấu hổ, gương mặt tươi cười đáp lại rồi lui về phía sau một bước: “Cảm ơn Khải Hiên sư huynh.”
Diêu Khải Hiên thấy vẻ mặt vô cùng miễn cưỡng của Tĩnh Thủy đành phải rút tay về, nói sang chuyện khác: “Anh đi hỏi một chút huấn luyện viên Hạ có đi theo chúng ta đến Đội tuyển Quốc gia không?”
Mọi người thấy đương sự đã như vậy, đành phải làm như không phát hiện, vô cùng thức thời kéo nhau giải tán.
Dư Đông cũng không hiểu tại sao, tuy rằng là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ nhưng khi nhìn thấy cậu ta có hành động thân mật như vậy với Tĩnh Thủy thì trong lòng mình vẫn cảm thấy khó chịu không giải thích được, nhưng lại không thể nói ra, bởi vì như vậy thì trông bản thân mình có vẻ quá hẹp hòi.
Chuyện Tĩnh Thủy vào được Đội tuyển Quốc gia chỉ bởi vì một cái sờ đầu này mà cứ thế yên lặng trôi qua.
Sau khi về tới Đội tuyển Tỉnh, huấn luyện viên Hạ nói rằng có thể sẽ tiếp tục dẫn dắt bọn họ. Dù sao đi nữa thì họ cũng đã ở bên cạnh bao nhiêu năm nay, đã có cảm tình rồi, trong lúc nhất thời đổi một huấn luyện viên khác, khẳng định sẽ rất khó để thích ứng.
Tĩnh Thủy và Nhan Hòa còn chưa ổn định vị trí thì đã phải bắt đầu thu dọn đồ đạc, năm nay bắt đầu khởi tranh Giải vô địch Thế giới cho nên phải vội vàng báo danh bên phía Đội tuyển Quốc gia để đi tập huấn. Đêm trước khi xuất phát, hai người bọn họ hưng phấn đến nỗi không ngủ được. Phải biết rằng chỗ bọn họ đến chính là Bắc Kinh, là thủ đô chỉ tồn tại trong miệng của người lớn.
Nhưng mà điều khiến cho Tĩnh Thủy cảm thấy bất ngờ nhất chính là ngay trước khi khởi hành một ngày, Vương Y Lam đến tìm và muốn nói chuyện với cô.
Tĩnh Thủy cũng không hiểu đến tình trạng này thì có gì để nói nhưng vẫn đồng ý gặp.
Vương Y Lam hẹn địa điểm ở gần hồ bơi lội. Lúc Tĩnh Thủy tới, cô ta đang ngồi trên một cái ghế dài, trông rất cô độc. Sau khi nhìn thấy Tĩnh Thủy tới, cô ta mới khôi phục một chút sinh khí nhưng mà ánh mắt vẫn bán đứng nội tâm không cam lòng của cô ta.
Tĩnh Thủy ngồi xuống bên cạnh cô ta: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Cô có biết không? Tĩnh Thủy, thật ra tôi rất ghét cô.”
“Tôi biết, chị biểu hiện rất rõ ràng.” So với việc quanh co nói bản thân mình không để bụng, Tĩnh Thủy ngược lại rất khâm phục sự thẳng thắn của Vương Y Lam.
“Lúc cô thất bại thì luôn có Dư Đông và Diêu Khải Hiên an ủi, còn tôi cái gì cũng không có, lúc tôi thi đấu thua thì cũng chỉ có tự một mình mình chống đỡ, lúc trước khi ở Trung tâm huấn luyện thể thao Tỉnh, tôi vẫn luôn là sư tỷ được người ta kính trọng nhưng mà từ sau khi cô đến đó thì mọi thứ đều thay đổi.”
“Chị thật sự cho rằng bọn họ thật lòng kính trọng chị hay sao? Chị thừa biết rằng họ ở sau lưng đều nói chị lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, cho nên, sư tỷ à, người ở trên cao hơn người khác thì phải làm cho người khác kính sợ chứ không phải ỷ thế hϊếp người.”
“Cô…” Vương Y Lam ấp úng nửa ngày cũng không nói ra được gì khác.
“Thành tích của tôi đều là dựa vào sự nỗ lực từng bước của tôi mà có, nếu chị cảm thấy không phục thì chị cứ tiếp tục cố gắng hơn gấp nhiều lần để đòi lại, tốt hơn nhiều so với việc chị ngồi đây nói về nhiều chuyện.”
Vương Y Lam tức giận đến cả người phát run: “Cô cứ chờ đó đi, tôi nhất định có thể vào được Đội tuyển Quốc gia.”
“Được. Tôi chờ ngày đó, nhưng mà bây giờ thì tôi đi trước một bước đây.” Tĩnh Thủy đứng lên, sải bước đi về phía trước.
Nhiều năm tích tụ bất mãn như vậy, cuối cùng trong một khắc này, cũng có thể trả lại hết toàn bộ cho cô ta. Tĩnh Thủy cảm giác cả người thư thái, quả nhiên dùng thành tích để đáp trả vẫn là tốt nhất, Lưu Tư Dư sau khi biết chuyện này nhất định sẽ rất vui.
Thực ra cô vẫn phải cảm ơn Vương Y Lam, nếu không có cô ta thì bản thân cô cũng sẽ không có khả năng nhanh như vậy đã có thể vào được Đội tuyển Quốc gia. Tuy nhiên bây giờ cô lại có mục tiêu mới, đó chính là Lục Nhiễm.
- ----------------
Chiếc máy bay chở theo mong đợi của bọn họ cuối cùng cũng đáp xuống sân bay thành phố Bắc Kinh.
Bắc Kinh và sự tưởng tượng của Tĩnh Thủy có chút không giống nhau, vốn dĩ cô cho rằng nơi đây đều là các tòa cao ốc building, nhưng trên thực tế, bất cứ đâu cũng có thể nhìn thấy những căn nhà cổ.
Lúc ra khỏi sân bay lại vừa đúng lúc là giờ tan tầm cao điểm, những chiếc xe phủ kín toàn bộ mặt đường. Đoàn người bị kẹt lại không thể động đậy được cho đến khi trời sắp tối mới đến được Trung tâm huấn luyện Thể dục thể thao Quốc Gia.
Dư Đông, Lục Nhiễm và Triệu Nham đã kết thúc huấn luyện, đang cùng nhau ra ngoài đón bọn họ. Dư Đông đón lấy hành lý của Tĩnh Thủy, chỉ chỉ Lục Nhiễm: “Sau này Lục Nhiễm sư tỷ sẽ dẫn dắt em, em có gì không hiểu thì cứ hỏi cô ấy. Lục Nhiễm, cậu sẽ bằng lòng chứ?”
“Sao lại không bằng lòng? Chúng ta thân vậy còn gì.” Lục Nhiễm cười nói, rồi vỗ vỗ bả vai Tĩnh Thủy. “Em vừa mới tới khẳng định là sẽ có chỗ không quen, từ từ thì sẽ tốt hơn, có gì không vui thì đừng để trong lòng cứ tìm chị nói chuyện.”
“Dạ.” Tĩnh Thủy bề ngoài đồng ý nhưng trong lòng lại có chút bất ngờ, Giải Vô Địch lần trước không hề thấy anh Dư Đông và Lục Nhiễm sư tỷ thân mật như vậy, chẳng lẽ là do bản thân mình không hiểu biết sao?
Đang nghĩ ngợi thì Triệu Nham cũng đi đến bên cạnh Nhan Hòa, dò hỏi: “Hành lý có nặng lắm không? Để anh xách giúp em.”
“Cảm.. cảm ơn.” Nhan Hòa đã lớn như vậy nhưng có rất ít chàng trai ga lăng với cô, vì thế lập tức xuất hiện một vết đỏ khả nghi trên mặt.
“Nè, tại sao các cậu chỉ lo cho các tiểu sư muội mà không thèm để ý đến tớ vậy, có còn là anh em hay không?” Diêu Khải Hiên bất bình thay cho chính mình.
“Cậu là con trai, tự mình lo lấy.” Dư Đông tức giận nói.
Triệu Nham là người đầu tiên cười ầm lên sau đó lây sang những người khác, tất cả mọi người cùng cười lên, bất tri bất giác thì đã đến ký túc xá dành cho các vận động viên.
“Đi thôi, chị dẫn hai người các em lên trên.” Lục Nhiễm dẫn Tĩnh Thủy và Nhan Hòa đi về hướng ngược lại.
Lúc sắp đi đến cầu thang, Tĩnh Thủy cuối cùng cũng hỏi ra được vấn đề mà cô vẫn luôn muốn hỏi: “Lục Nhiễm sư tỷ, chị và Dư Đông sư huynh hình như rất thân với nhau à?”