Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 37

Người đàn ông kia cũng nghiêng ngả lảo đảo chạy theo, vừa chạy vừa mắng: “Cô gái nhỏ đừng chạy, đến đây chơi với chúng ta đi… Khốn kiếp, thằng nhóc kia, để xem tao có đánh chết mày hay không.”

Dư Đông lỗ tai nhanh nhạy, cảm giác được sau lưng truyền đến tiếng gió liền túm lấy Tĩnh Thủy rẽ sang một con đường khác.

Người đàn ông kia lấy chai bia trên tay ném về phía bọn họ, cái chai lăn lông lốc trên mặt đường, vỡ ra rất nhiều mảnh vụn nhỏ.

Tĩnh Thủy bị dọa hốt hoảng, bàn tay nắm lấy tay hắn cũng rất lạnh. Dư Đông phản ứng cực nhanh, không kịp hỏi han đã tiếp tục chạy. Tĩnh Thủy bị đột ngột kéo đi không kịp phản ứng, suýt nữa thì té ngã nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì cân bằng.

Người đàn ông kia thấy chai bia không quẳng trúng họ được liền lập tức la lối khóc lóc: “Thằng nhóc, mày cho rằng tao không bắt được bọn mày hay sao? Nói cho bọn mày biết, tao đây sẽ…”

Rồi có lẽ là vì đã uống quá nhiều cho nên lời còn chưa nói hết thì ông ta đã đỡ cây cột bên cạnh mà nôn ra ào ào.

Trong không khí lập tức có mùi vị khiến người ta khó chịu, Dư Đông miễn cưỡng đè xuống cảm xúc trong lòng, dắt tay Tĩnh Thủy chạy thoát đi, lẫn vào trong dòng người náo nhiệt.

Bởi vì bị nắm rất chặt cho nên trên cổ tay của Tĩnh Thủy bị siết thành một vết lằn đỏ tươi nhưng bản thân cô không hề phát hiện, khuôn mặt đờ đẫn, thân hình run lên nhè nhẹ, giống như một con thỏ bị hoảng sợ.

Dư Đông không đành lòng, ôm cô vào lòng vỗ lưng cho cô rồi nhẹ giọng nói: “Không sao nữa rồi.”

Hắn nói chưa dứt lời thì liền cảm giác được trước ngực mình ươn ướt.

“Xin lỗi anh.” Tĩnh Thủy ngẩng đầu lên từ trong l*иg ngực hắn “Sau này em sẽ không giận dỗi với anh nữa.”

“Vậy em phải hứa với anh, bơi cho thật tốt, cố gắng vào được Đội tuyển Quốc gia.” Dư Đông thuận nước đẩy thuyền.

Tĩnh Thủy ngượng ngùng lau nước mắt, lúc này cô mới phát hiện mình vẫn còn bị Dư Đông ôm, liền lén lút thoát ra khỏi l*иg ngực hắn: “Được rồi, em hứa, anh nhất định phải ở Đội tuyển Quốc gia chờ em, một ngày không xa em sẽ đến."

“Vậy giống như lúc chúng ta còn nhỏ ngoéo tay đi.”

Tĩnh Thủy cười, trên mặt còn vương vài giọt nước mắt: “Bây giờ chúng ta đã lớn rồi sao còn chơi trò con nít như vậy?”

“Nói miệng không có bằng chứng gì, dù sao cũng phải cam đoan mới được, đúng không?”

“Được thôi.” Tĩnh Thủy vươn ngón út, móc vào ngón tay Dư Đông.

Trên đường về hai người đều thả lỏng một chút, nói chuyện cũng dễ dàng hơn.

Dư Đông nhớ lại cảnh tượng kinh hồn vừa rồi: “Tĩnh Thủy, thời gian anh không có ở bên cạnh em, em nhất định phải tự bảo vệ tốt cho mình, những lúc bình thường cũng phải mang theo một bình nước ớt cay để phòng thân, lỡ như có tình huống bất ngờ thì có thể dùng tới.”

Tĩnh Thủy liên tục gật đầu, những chuyện như thế này cô thật sự không muốn gặp lại lần thứ hai.

“Anh sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho em, sau khi vào Đội tuyển Quốc gia có lẽ sẽ phải đi nước ngoài huấn luyện, đến lúc đó anh sẽ nói cho em biết nước ngoài có cảnh tượng như thế nào.”

Tĩnh Thủy tỏ vẻ vô cùng hâm mộ, cô còn chưa được ra nước ngoài bao giờ.

“Được rồi, đừng có ra vẻ hâm mộ như thế, chắc chắn sau này em sẽ được đi mà.” Dư Đông gõ đầu cô một cái.

Trò chuyện qua lại một lát thì đã đến khách sạn, bởi vì không muốn quấy rầy mọi người nghỉ ngơi cho nên hai người cũng không thể nói chuyện nhiều được nữa, chỉ im lặng cùng đi.

Tĩnh Thủy chậm rãi xoay tay nắm cửa, nhón chân vào phòng sợ đánh thức Nhan Hòa, nhưng chỉ vừa mới đi đến trước giường thì liền nghe thấy Nhan Hòa hỏi: “Cậu và Dư Đông sư huynh đi đâu vậy?”

“Cậu vẫn chưa ngủ sao?”

“Ừ.”

Tuy biết Nhan Hòa có hơn phân nửa là vô tình nhưng Tĩnh Thủy vẫn hạn chế, không dám đem chuyện mạo hiểm vừa rồi kể cho Nhan Hòa biết, tránh làm cho cô ấy hoảng sợ.

“Chỉ đi ăn tối rồi tản bộ, nói chuyện mấy ngày hôm nay.” Cô cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ vững vàng một chút.

“À.” May mắn là Nhan Hòa không hỏi nữa mà trở mình chuẩn bị đi ngủ. Tĩnh Thủy trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Lúc vừa mới quay trở lại Đội tuyển Tỉnh, Dư Đông và Triệu Nham không hề chần chừ mà vội vàng thu dọn đồ đạc chuyển tới Đội tuyển Quốc gia, trong thời gian ngắn bọn họ đều trở thành đề tài trò chuyện lúc ăn cơm.

Diêu Khải Hiên đối với loại đề tài như vậy không thèm tham gia. Bây giờ cậu ta càng ngày càng không thích nói chuyện mà chỉ vùi đầu huấn luyện.

Tĩnh Thủy cảm thấy trong lòng có một khối đá nặng nề, không còn ồn ào vui vẻ cười đùa nữa, cuộc sống đột nhiên hết sức ảm đạm không có ánh sáng. Cô muốn gọi điện thoại cho Dư Đông nhưng lại sợ việc huấn luyện ở Đội tuyển Quốc gia quá bận rộn sẽ quấy rầy đến hắn, cho nên trong lúc do dự thì thời gian cứ trôi qua từng ngày.

Một hôm sau khi trải qua huấn luyện ma quỷ của huấn luyện viên Hạ, Tĩnh Thủy quay trở về liền lập tức ngã xuống giường, ngay cả cử động cũng không muốn. Trong lúc cô mơ mơ màng màng sắp ngủ thϊếp đi thì điện thoại đột nhiên reo lên không ngừng, ồn ào đến mức khiến cô đau đầu, vì thế đành phải sờ soạng ấn nút nhận cuộc gọi.

“Alo? Tĩnh Thủy, là anh đây.” Nghe được giọng nói đã lâu không gặp của anh trai, Tĩnh Thủy lập tức khôi phục tinh thần, bò xuống giường mang giày rồi đi ra ban công.

“Xin lỗi anh, mấy hôm nay vẫn sợ anh huấn luyện bận rộn, sợ làm phiền đến anh cho nên em vẫn chưa gọi điện.” Tĩnh Thủy cầm điện thoại, cảm xúc ngổn ngang trăm mối… rõ ràng rất muốn biết tình hình của hắn ra sao nhưng lại không cách nào mở miệng được.

“Không sao đâu. Em không cần lo lắng, muốn gọi cho anh thì cứ gọi, không cần cảm thấy ngại. Chuyện này cũng phải trách anh không nói cho em biết, buổi trưa bọn anh có thời gian nghỉ, buổi tối thì khoảng 9 giờ huấn luyện sẽ kết thúc, em có thể gọi anh trong hai khoảng thời gian này đều được.”

“Được ạ, đúng rồi anh à, có phải anh đi Úc huấn luyện không? Huấn luyện như thế nào?”

Vấn đề này đã mở ra chủ đề cho Dư Đông, hắn không ngừng kể khổ với cô: “Ôi, đừng nói nữa, bọn anh đi theo câu lạc bộ huấn luyện, kế hoạch huấn luyện ở nước ngoài có thể nói là rất khủng bố. Sau này nếu em đi em sẽ biết, hoá ra chương trình huấn luyện có thể làm người khác nôn ra rất nhiều lần đó. Ngày nào bọn anh cũng phải dậy từ lúc 4 - 5 giờ sáng, hơn nữa lúc này ở Úc đang là mùa đông, xuống nước thật sự rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bọn anh bình thường phải bơi một cách mãnh liệt mấy vòng mới có thể làm cho thân mình ấm áp lên được, cảm giác lạnh cũng bớt đi. Sau khi kết thúc huấn luyện, bọn anh đều phải uống trà gừng mới có thể xua tan được sự lạnh giá.”

Tĩnh Thủy run rẩy một chút, cô dường như có thể cảm nhận được vận mệnh của mình sau này rồi.

“Nhưng mà chỉ một chút khổ cực cũng không sao cả, sau khi ra nước ngoài anh mới cảm nhận được sự chênh lệch của chúng ta và những tuyển thủ Âu Mỹ, điều kiện về thân thể và sức bật của bọn họ đều tốt hơn so với chúng ta. Lần nào anh thi đấu cùng với bọn họ đều thua rất thê thảm, thế nhưng anh không tin, tuy rằng trong bơi lội năng khiếu rất quan trọng, nhưng có một vài thứ có thể thông qua nỗ lực để bù lại.”

“Đúng vậy.” Anh ấy như vậy mới là anh trai mà cô quen biết, cho dù gặp đối thủ mạnh mẽ đi chăng nữa cũng sẽ không lùi bước.

“Thật ra huấn luyện cũng không chỉ có khổ cực mà thôi đôi khi còn có sự vui vẻ nữa, em đoán xem là gì nào?” Dư Đông cố ý đổi đề tài.

Thức ăn ngon? Bạn bè? Du lịch? Tĩnh Thủy liên tục đoán mấy cái đều không đúng.

“Em có còn nhớ lúc còn nhỏ chúng ta xem Thế vận hội Olympic, có một cậu bé tóc vàng sau khi đoạt được chức vô địch đã khóc đến nước mắt nước mũi ròng ròng hay không?”

“Nhớ.”

“Anh ta ở cùng một câu lạc bộ với anh.”

“Thật sao?” Tĩnh Thủy không thể tin được, “Anh ta hiện tại có lẽ cũng lớn lắm rồi phải không? Bây giờ vẫn còn theo nghiệp thi đấu sao?”

“Đúng vậy, năm đó anh ta giành chức vô địch khi mới 15 tuổi, bây giờ thì cũng chỉ 25 thôi.”

Tĩnh Thủy hít vào một hơi, nếu đến lúc cô 15 tuổi có thể tham gia thi đấu thế giới thì thật tốt quá.

“Vậy anh có nói chuyện với anh ta không?” cô hỏi.

Đầu dây bên kia im lặng một chút rồi mới nói: “Anh… muốn chụp ảnh chung với anh ta, nhưng mà... anh lại không biết nói tiếng Anh cho nên đành phải giơ máy chụp hình lên trước mặt anh ta, anh ta nhìn anh, anh tưởng rằng anh ta đã hiểu ý, không ngờ rằng anh ta lại lấy máy chụp hình chụp cho anh một tấm.”

“Ha ha ha ha.” Tĩnh Thủy cười chảy cả nước mắt “Sau đó thì sao?”

“Sau đó đương nhiên là tìm người trong đội phiên dịch giúp anh.” Dư Đông đỏ mặt tía tai, hắn thật sự hối hận khi kể với Tĩnh Thủy câu chuyện mất mặt này.

“Thật ra anh à, anh nên học tiếng Anh cho tốt nếu không sau này khi tham gia thi đấu thế giới, ngay cả giao tiếp cũng không thể được.”

“Anh biết.” Dư Đông trả lời một cách yếu ớt.

Tĩnh Thủy phát hiện Dư Đông lúng túng liền đổi đề tài: “Anh à, em muốn biết cảnh tượng bên Úc là như thế nào?”

“Phong cảnh cũng rất đẹp, có thể thường xuyên nhìn thấy biển nữa, nhưng mà ánh mặt trời thì rất gắt khiến cho làn da đều bị nhuộm đen.”

“Có thể đi lướt sóng không?”

“Có thể, cho nên em phải huấn luyện cho thật tốt, sau này ra nước ngoài huấn luyện, có thời gian rảnh anh sẽ dẫn em đi.”

“Vậy Tết này anh có trở về ăn Tết không? Lần này trong đội cho em nghỉ nhiều ngày một chút.”

“Cuối năm là thời điểm huấn luyện mùa đông diễn ra, nhưng mà Tết đến bọn anh cũng sẽ được nghỉ vài ngày, có thể sẽ chạy về kịp.”

Tĩnh Thủy khóe miệng cong lên với một độ cong càng lúc càng lớn, bây giờ trong lòng cô luôn có sự chờ mong, cho nên mặc kệ tương lai huấn luyện có bao nhiêu gian khổ, cô cũng đều chấp nhận hết.

“Được rồi, không còn sớm nữa, anh cúp máy đây.” Dư Đông ngáp một cái rõ to: “Ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”

Tĩnh Thủy bây giờ mới phát hiện rằng đêm đã khuya, ánh trăng cũng treo trên cao, gió đêm thổi tới lạnh lẽo thấu tim, cho dù rất luyến tiếc nhưng cô cũng đành phải kết thúc cuộc trò chuyện.

“Ừ.” Cô lên tiếng.

“Đừng có ủy mị như vậy, ngày mai em có thể gọi điện thoại cho anh nữa mà.” Nếu bây giờ Tĩnh Thủy ở bên cạnh hắn thì thật tốt, hắn muốn xoa đầu an ủi cô.

Tĩnh Thủy cũng không biết tại sao trong lòng cảm thấy chua xót vô cùng.

Từ sau ngày hôm đó, sự kiện mà cô trông đợi nhất trong ngày chính là được trò chuyện điện thoại với Dư Đông. Có đôi lúc, cô có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của hắn, hai người chỉ trò chuyện vài câu cũng không giúp được gì, nhưng đa số thời gian đều rất vui vẻ, ngay cả huấn luyện buồn tẻ trong ngày cũng trở nên thú vị hơn nhiều.

Ngày qua ngày, kỳ nghỉ Tết âm lịch cuối cùng cũng đã đến, Tĩnh Thủy từ lúc sáng sớm đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị cùng Diêu Khải Hiên và Nhan Hòa đi ra ga tàu hỏa.

Nhan Hòa hai mắt đều ánh lên sự hưng phấn: “Cuối cùng cũng vượt qua khổ sở, có thể trở về nhà rồi.”

Chỉ có Tĩnh Thủy biết, Nhan Hòa đã bao nhiêu lần vừa gọi điện thoại vừa rơi nước mắt, những người như bọn họ từ khi còn bé đã phải chấp nhận sự cô độc mà người bình thường không thể thừa nhận nổi.

May mắn là thời điểm vui vẻ cuối cùng cũng đã đến rồi. Thời gian ngồi xe nhanh chóng trôi qua, lúc xuống xe, nghênh đón bọn họ chính là sự hỏi han ân cần của cha mẹ mỗi người.

Tới đón Tĩnh Thủy chính là Trương Hạo Thiên, dọc theo đường đi hai cha con đều có chút ngại ngùng, nói được một chút chuyện về việc huấn luyện ở Đội tuyển thi đấu Tỉnh thì không tìm ra được chủ đề gì để nói nữa.

Sau khi mang hành lý về nhà, Triệu Thục Phân trực tiếp lôi kéo Tĩnh Thủy và Diêu Khải Hiên về nhà mình. Tĩnh Thủy vẫn quan sát sắc mặt bà từ đầu đến cuối, cảm thấy có gì đó rất bí ẩn, giống như bà đang giấu diếm cái gì đó.

Quả nhiên, khi bọn họ vừa vào cửa, Dư Đông liền phóng ra như một quả đạn pháo: “Bất ngờ không?”