“Lúc trước có một cậu bé, mơ ước của cậu ấy là trở thành vô địch bơi lội thế giới. Lúc đó, trung tâm huấn luyện thể dục thể thao thành phố tuyển chọn nhân tài, cậu ấy cũng đã được chọn. Cậu ấy rất hưng phấn ngày nào cũng huấn luyện không biết mệt mỏi. Cuối cùng cậu cũng có thể phát huy được một cách xuất sắc ở cuộc thi tuyển chọn bơi lội toàn tỉnh, nhờ vậy mà thuận lợi tiến vào trung tâm huấn luyện thể dục thể thao tỉnh.”
Lưu Tư Dư cố ý dừng ở chỗ này một chút, Dư Đông dùng mắt cổ vũ cô ta, ý bảo cô ta tiếp tục nói.
“Nhưng mà sau khi vào được trung tâm huấn luyện thể thao tỉnh, thì có chuyện không may xảy ra, cậu bé đó trong một lần huấn luyện đã bị thương, chẩn đoán... là đứt dây chằng. Sau khi làm phẫu thuật, phong độ sút giảm không còn như trước., từ đó về sau cậu vẫn luôn không giành được thứ tự thi đấu tốt ở các cuộc thi đấu thanh niên toàn quốc, do đó không thể tiến vào Đội tuyển thi đấu chuyên nghiệp mà vẫn cứ kẹt lại ở trung tâm huấn luyện thể dục thể thao.
Huấn luyện viên đã bảo cậu bé đó trở về học hành, đừng tiếp tục sự nghiệp thể thao nữa. Cậu bé đó khóc lóc cầu xin nhưng không được vì vậy đành phải bỏ đi nhiệt huyết đối với bơi lội của mình. ”
Dư Đông nghe đến đó, sắc mặt có chút thay đổi.
“Sau khi cậu bé đó trở về học hành thì thành tích cũng tạm được, vào được một trường đại học bình thường, tốt nghiệp, tìm được một công việc, rồi kết hôn, sinh được một đứa con gái. Nhưng ông ấy vẫn không quên được giấc mộng của mình. Khung cảnh giành được vô địch vẫn ngày đêm quanh quẩn trong đầu ông ấy. Tình cờ có một lần ông ấy phát hiện con gái mình có năng khiếu bơi lội, vì thế đã đề cử cô ấy cho người của trung tâm huấn luyện thể dục thể thao thành phố, muốn cô ấy tiếp tục giấc mộng của mình.”
“Anh hiểu rồi.” Dư Đông bừng tỉnh “Cậu bé đó chính là ba của em, em chính là con của cậu bé đó.”
“Đúng vậy. Cô bé đó lúc đầu cũng rất thích bơi lội, thậm chí cũng muốn lấy chức vô địch về. Nhưng mà càng lớn thì cô bé đó càng hoài nghi bản thân mình vì sao nhất định phải đi theo con đường mà cha mình đã lựa chọn? Nhân sinh của một người không phải là do bản thân người đó quyết định hay sao? Áp lực này làm cô ấy không thở được. Trong lúc mơ màng, cô ấy tiếp xúc được một ngành học gọi là sinh vật học, lập tức liền cảm thấy rất hứng thú đối với nó. Cô ấy phát hiện rằng nghiên cứu các loài động vật nhỏ và thân thể con người hình như càng thú vị hơn rất nhiều. Đúng lúc đó thì cô ấy bị thương trong một lần huấn luyện, vết thương đó không nặng, trị liệu kiên trì vẫn có thể khôi phục lại, vì thế cô ấy đã cùng nhân viên ở trạm y tế nói chuyện nhiều lần, dần dần quyết tâm trở thành một vận động viên bơi lội của cô ấy bắt đầu dao động, cô ấy muốn quay về đi học, trở thành một người bác sĩ.
Ba của cô ấy biết được vì vậy đã cố ý đến tìm, hai người gây gổ với nhau một trận. Sau đó, cô ấy chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, bên ngoài vẫn huấn luyện nhưng bên trong ngầm phản kháng.
Nhưng mà qua một thời gian, cô ấy cảm thấy mình không thể chịu đựng được sinh hoạt như vậy nữa, quyết định thông qua chính nỗ lực của bản thân mình tìm lại nhân sinh của mình."
Câu chuyện đã được kể xong nhưng Dư Đông rất lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại được, một hồi sau, hắn mới giật giật cánh môi khô khốc: “Em thật sự suy nghĩ kỹ rồi sao? Thật sự xác định bản thân em muốn làm một bác sĩ à?”
“Những gì em đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi.” Lúc này toàn thân Lưu Tư Dư đều phát ra ánh sáng so với bất kỳ thời điểm nào, cô ta cũng đẹp hơn rất nhiều.
“Anh tôn trọng quyết định của em, chỉ là em phải thuyết phục ba em như thế nào?”
“Em đã nghĩ kỹ rồi, cho dù ông ấy không đồng ý thì em cũng sẽ liều mạng cho bằng được.”
Thấy Lưu Tư Dư thái độ quyết tuyệt như vậy, Dư Đông cũng không thể ngăn cản cô ta, chỉ có lòng tốt khuyên cô ta phải ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với ba mình, đừng làm mọi chuyện trở nên quá căng thẳng.
Lưu Tư Dư đồng ý, nhưng đôi mắt đầy hận thù đã bán đứng nội tâm cô ta.
Hai người không nói chuyện gì nữa, lúc về đến trung tâm huấn luyện, Lưu Tư Dư vẫy tay tạm biệt hắn, cũng kiên trì phải đợi Dư Đông đi xa cô ta mới vào.
Bây giờ sắc trời đã tối, gió thổi lên mái tóc đẹp của Lưu Tư Dư, che khuất hơn nửa khuôn mặt, cái áo khoác màu vàng nhạt đã bị ánh đèn nhuộm thành xám trắng. Cô ta cứ như vậy đứng trong ánh tà dương, vừa cô độc lại vừa bi thương.
Tạm biệt Lưu Tư Dư xong, Dư Đông không thể chần chờ được một giây nào vội vàng lấy điện thoại nhắn tin cho Triệu Nham, bảo cậu ấy gọi Tĩnh Thủy, Diêu Khải Hiên, Nhan Hòa tới cùng nhau ăn cơm.
Lúc hắn đi đến nhà ăn thì ở đó đã vô cùng đông đúc, vất vả lắm Triệu Nham mới tìm được một chỗ ngồi cho cả bọn. Sau đó mọi người đều chỉ lo vùi đầu ăn cơm hoàn toàn quên mất trò chuyện vui vẻ như ngày thường.
Thấy đương sự tới, mọi người đều xôn xao ngẩng đầu, đều hy vọng hắn có thể nói gì đó nhưng lại không dám biểu đạt.
Vẫn là Triệu Nham mở miệng trước: “Cậu… và Lưu Tư Dư... sao rồi?”
Nói xong câu đó cậu liền mặt mày đỏ lên, bởi vì cậu hiểu nó có nghĩa là gì.
Thấy Triệu Nham khẩn trương như vậy, Dư Đông vỗ vỗ vai cậu, dùng âm lượng lớn nhất nói: “ Cậu yên tâm đi, không có chuyện gì xảy ra cả.”
Thế là sợi dây thừng căng thẳng trong lòng mọi người bị chặt đứt, tâm trạng ai nấy cũng đều trở nên hết sức thả lỏng.
Dư Đông thấy bên cạnh Tĩnh Thủy có chỗ trống, liền thuận lý thành chương ngồi xuống đó, sờ sờ đầu tóc mềm mại của cô: “Không vui hả?”
“Không có.” Tĩnh Thủy giả vờ như không có việc gì, tiếp tục lùa cơm. Thực ra mấy tiếng trước, cô hoảng sợ cực kỳ, sợ nhìn thấy anh Dư Đông và Lưu Tư Dư cùng nắm tay nhau trở về. Cô cũng không biết mình rốt cuộc là bị làm sao nữa... chẳng lẽ đã ở bên cạnh anh ấy lâu rồi cho nên không muốn anh ấy ở cùng với người khác?
Dư Đông nhìn được cô khẩu thị tâm phi, liền kẹp một cái cánh gà bỏ vào trong chén cô: “Ăn đi, bồi thường cho em nè.”
Tĩnh Thủy khuôn mặt dần dần tươi tắn hơn, nhưng lại ngại để người khác nhìn thấy cho nên đành phải xoay đầu qua một bên.
Dư Đông chờ mọi người đều ăn sắp xong mới hạ quyết tâm nói với bọn họ chuyện của Lưu Tư Dư: “Lúc nãy tớ có nói chuyện với Lưu Tư Dư, cô bé đó nói không muốn tiếp tục sự nghiệp bơi lội nữa, hi vọng có thể quay về đi học trở lại, tương lai muốn làm một bác sĩ.”
Chỉ nghe “Cạch” một tiếng, chiếc đũa của Triệu Nham rớt lên trên bàn.
Tĩnh Thủy và Nhan Hòa cũng vẻ mặt khó tin.
Diêu Khải Hiên thì không có gì gợn sóng, giống như đã sớm dự đoán được chuyện này: “Từ hôm chúng ta đi cắm trại thì tớ đã nhìn ra được rồi, đấy là lựa chọn của cô bé. Nếu có con đường phát triển tốt hơn đối với cô bé cũng là chuyện tốt.”
“Chỉ là có khả năng đây sẽ là một trận chiến ác liệt, ba cô bé đó xuất thân là vận động viên, sau này bởi vì bị chấn thương, cho nên mới từ bỏ sự nghiệp thi đấu vì vậy đã mang toàn bộ hi vọng của mình gửi gắm lên người cô bé, cho nên chỉ sợ sẽ không thuyết phục được dễ dàng đâu.” Dư Đông cau mày.
“Hay là chúng ta nói giúp cô ấy mấy câu đi.” Tĩnh Thủy đề nghị.
“Em hãy hi vọng là có cơ hội nói đi.” Dư Đông lắc đầu, cảm thấy không lạc quan.
Mọi người đều không khỏi vướng bận về vận mệnh của Lưu Tư Dư cho nên đêm đó cũng không ai ngủ được yên giấc.
Ai ngờ sáng sớm hôm sau, người tới cửa la hét ầm ĩ lại không phải là ba của Lưu Tư Dư. Vừa mở mắt thì trước cửa ký túc xá nam đã có người hét to: “Dư Đông, anh đi ra đây cho tôi, tôi muốn đánh nhau với anh một trận.”
Sự om sòm này đã làm cho nhiều người bị hấp dẫn tới, ngay cả Tĩnh Thủy cũng bị đánh thức, cô đẩy đẩy Nhan Hòa: “Dậy đi, chúng ta xuống dưới xem đã có chuyện gì kìa."
Người xem náo nhiệt đã đổ thành một bức tường thật dày đặc, Tĩnh Thủy lao lực lắm mới đẩy được đám người kia để đi vào, sau khi thấy tận mặt người đang kêu gào thì dại ra tại chỗ. Đây không phải là Xuyên Hải hay sao?
Tĩnh Thủy kiềm chế sự tức giận trong lòng: “Xuyên Hải, cậu đang muốn làm gì vậy?”
“Chuyện của tớ cậu quan tâm được sao?” Xuyên Hải căn bản không để cô vào mắt, đúng lý hợp tình đáp trả, tiếp tục kêu réo Dư Đông.
Cho đến khi Xuyên Hải sắp hỏi thăm đủ mười tám đời tổ tông thì cuối cùng Dư Đông cũng đi xuống. Hắn bất mãn nói: “Mới sáng sớm cậu ầm ĩ cái gì vậy, có biết là quấy rầy người khác ngủ hay không?.”
“Anh ít nói vớ vẩn đi. Anh có nghe thấy không? Tôi muốn đánh nhau với anh.” Xuyên Hải gấp gáp quát lên.
Đám người lập tức im lặng giống như đã chết, mọi người đều tập trung tiêu điểm vào hai thân hình đang giương cung bạt kiếm kia.
“Được thôi.” Ngoài dự đoán của mọi người chính là Dư Đông vui vẻ tiếp nhận khiêu chiến.
Tĩnh Thủy đang muốn tiến lên ngăn cản lại bị Nhan Hòa kéo lại.
Dư Đông còn chưa nói xong thì Xuyên Hải đã xông lên, chụp lấy vai hắn muốn ném hắn ra đất.
Không ngờ Dư Đông sức lực lớn hơn so với cậu ta, hơn nữa, mấy năm nay huấn luyện đã tập ra được sức bật cho cơ bắp vì vậy vững vàng như Thái Sơn, Xuyên Hải không những không chiếm được lợi thế, mà còn bị thiệt thòi.
Xuyên Hải không phục, lại thử dùng chân móc chân Dư Đông, bị Dư Đông nhanh nhẹn tránh thoát.
Những người vây xem đã tiến lên một bước, nếu phát hiện được gì không ổn thì có thể lập tức kéo bọn họ ra ngoài.
Dùng chân không được thì dùng tay, Xuyên Hải bỗng nhiên rút một bàn tay ra, nắm thành quyền, đấm về phía mặt Dư Đông.
Tĩnh Thủy vừa định hét lên thì thấy Dư Đông đã kịp thời phản ứng lại, xoay mặt qua một bên, nắm đấm của Xuyên Hải chỉ cách mặt hắn một chút xíu.
Đánh nhau được một hồi, Xuyên Hải vẫn không thể làm thương tổn được đến một sợi lông của Dư Đông, cậu ta tức hộc máu liền duỗi tay muốn nhéo tai Dư Đông.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Dư Đông tìm đúng thời cơ, giống hệt phim truyền hình, bắt lấy tay Xuyên Hải xoay 180° vặn chéo ra sau lưng cậu ta, mọi người xung quanh còn có thể nghe được tiếng khớp xương kêu răng rắc.
Xuyên Hải không phục, một tay khác quơ quào trong không trung, ý muốn kéo áo Dư Đông, Dư Đông lập lại chiêu cũ, bắt được cả hai tay cậu ta, cuối cùng đè một chút lên lưng khiến cậu ta phải khom người xuống.
“Nhiều năm như vậy mà kỹ thuật của cậu vẫn không tiến bộ chút nào.” Giọng nói hắn nhẹ nhàng, thổi qua đỉnh đầu Xuyên Hải.
Xuyên Hải còn muốn giãy giụa, lại giống như bị mạng nhện trói chặt không thể cử động được.
“Nhìn cái gì mà nhìn mọi người đi chỗ khác đi, đừng nói với huấn luyện viên đó.” Dư Đông nói với mọi người xung quanh một câu, lập tức đám đông phân tách về các hướng đi mất.
“Còn đánh nữa không?” Dư Đông hỏi.
Xuyên Hải cắn môi không nói lời nào.
“Thằng nhóc này cũng cứng cổ lắm.” Dư Đông châm chước một lát, vẫn buông cậu ta ra.
Không ngờ Xuyên Hải vừa đạt được tự do lập tức vọt lên muốn kéo cổ áo Dư Đông, Dư Đông né sang một bên mới không để cậu ta thực hiện được.
“Hôm nay cậu bị làm sao vậy? Ăn phải thuốc nổ à?” Dư Đông rốt cuộc cũng nhịn không được bạo phát.
“Tôi cũng đang muốn hỏi anh đó, anh biết rõ Lưu Tư Dư luôn thích anh vì sao lại đối với cô ấy như thế?”
Dư Đông bị cái logic ấu trĩ của Xuyên Hải chọc tức cười: “Tôi thừa nhận, Lưu Tư Dư là một cô gái không tệ, nhưng thứ nhất, cô bé đó còn quá nhỏ, yêu đương sớm là không nên, thứ hai, tôi không có bất cứ tình cảm nào ngoài tình đồng đội đối với cô bé đó, nếu tôi cho cô bé hy vọng, ngược lại chính là đang hại cô bé thôi.”
“Huống hồ…” Dư Đông cố ý kéo dài câu một lúc sau mới tiếp tục nói: “Xem ra cậu rất thích cô bé đó cho nên việc cậu cần làm là nghĩ xem làm thế nào để cho cô ta vui vẻ. Ví dụ như thay đổi tính cách của mình một chút chứ không phải là chạy đến đây trách tôi, đúng không?”
Xuyên Hải bị hắn nói đến á khẩu không trả lời được, nặng nề cúi đầu, quai hàm phình ra.
“Chuyện hôm nay coi như vô tình xảy ra, cậu quay về huấn luyện cho tốt đi.”
Xuyên Hải không đáp, ngoẻo cái đầu, lập tức bỏ đi...