Tĩnh Thủy vừa về ký túc xá liền nói chuyện này cho Lý Dĩnh biết. Đối với việc này, Lý Dĩnh biểu hiện hết sức lo lắng, sợ Tĩnh Thủy gặp bệnh sau này cho nên cứ dặn đi dặn lại tất cả mọi thứ cần chú ý, cũng dò hỏi Tĩnh Thủy có muốn bà đến chăm sóc cô không.
Tĩnh Thủy lập tức bảo không cần. Cô không giống Nhan Hòa thích có ba mẹ bên cạnh. Ngược lại nếu có người quen xem cô thi đấu thì rất có thể cô sẽ bởi vì khẩn trương mà không phát huy hết được năng lực.
Dư Đông và Triệu Nham bởi vì phải thi đấu ở một giải đấu khác cho nên không tham gia thi đấu lần này. Từ Minh Triết bởi vì số tuổi mà không cùng thi đấu trong một tổ với Diêu Khải Hiên, điều này có thể nói là một tin tức vô cùng có lợi đối với cậu ta, bởi vì nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cậu ta chắc chắn có thể lấy được huy chương.
Trên xe lửa, nghe Nhan Hòa và cha mẹ trò chuyện ríu rít, Tĩnh Thủy trong lòng cũng nổi sóng lăn tăn, chỉ là cô không lên tiếng, lấy áo khoác bao bản thân mình lại kín mít rồi dựa vào lưng ghế, nặng nề nhắm mắt ngủ.
Sau khi đến địa điểm thi đấu, Tĩnh Thủy liền bắt đầu nghiêm khắc thực hiện chế độ ăn uống của mình. Đồ sống, đồ nguội, dứt khoát không ăn, cố gắng không ăn những món quá cay, hơn nữa, trong túi lúc nào cũng mang theo một gói đường đỏ, lúc thấy cần liền uống một chút.
Nhưng cho dù đã làm tốt mọi sự chuẩn bị thì lúc đối mặt với tình huống bất ngờ, cô vẫn ngơ ngác. Lần đầu tiên sau khi xuống nước làm quen ở hồ thi đấu, trên đường trở về, cô liền cảm thấy chỗ bụng nhỏ bị vặn xoắn giống như bị người ta làm bánh quai chèo, đau đớn từng cơn truyền đến, có đôi khi giảm bớt vài phần, giây tiếp theo lại trở lại y như vậy, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, biến thành từng đốm sáng trắng, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh. Cô cố gắng chống chọi về đến khách sạn, lập tức ngã xuống trên giường.
Sau khi choáng váng ngủ thϊếp đi một lát, Tĩnh Thủy cảm thấy không thể cứ chờ chết như vậy, liền nấu một bình nước nóng rồi pha với đường đỏ uống một chén lớn.
Bây giờ ngay cả một chút cơm cô cũng không ăn nổi, nhưng mà vẫn nhờ Nhan Hòa mua giúp cô một chút cháo. Sau khi đã ăn được một chút, lại uống một hộp thuốc giảm đau.
Ăn cháo và uống thuốc xong, Tĩnh Thủy lại tiếp tục ngủ, cô dùng chăn che đầu lại, tâm tình chìm xuống đáy cốc, trạng thái của cô không tốt như vậy, không biết có thể vào được vòng bán kết hay không.
Ngày hôm sau, đau đớn giảm bớt một ít, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhắc nhở Tĩnh Thủy về sự tồn tại của nó. Tĩnh Thủy không còn cách nào khác chỉ có thể chịu đựng bước xuống nước, bởi vì nguyên nhân của kỳ sinh lý mà sức bật rõ ràng không phát huy được tốt nhất, nhưng dù vậy cô vẫn khó khăn chen vào được bán kết.
Sau khi thi đấu, Tĩnh Thủy đi tìm huấn luyện viên Hạ, dùng cách nói uyển chuyển hỏi: “Huấn luyện viên Hạ, bác sĩ ở đây có thể chích thuốc giảm đau không?”
Ngoài dự đoán, lúc này huấn luyện viên Hạ lại không hung dữ như ngày thường, có vẻ khó xử nhíu mày nói: “Em biết rồi đó, chuyện này không tốt đối với cơ thể.…”
“Nhưng mà em muốn hoàn thành thi đấu.” Lần đầu tiên Tĩnh Thủy tỏ thái độ kiên quyết như vậy.
Hai người nhìn nhau thật lâu, không ai nhường ai, cuối cùng huấn luyện viên Hạ bị sự sắc bén trong ánh mắt của Tĩnh Thủy đánh bại: “Được rồi, tôi mang em qua đó.”
Sau khi chích xong, Tĩnh Thủy cảm thấy khối thịt ở bụng không còn là của chính mình, không còn có tri giác gì nữa, nhưng cảm giác đau đớn cũng vì vậy mà biến mất. Điều này khiến cho cô cảm thấy sức lực toàn thân đang dần dần khôi phục, có thêm tự tin vào trận bán kết sắp đến.
Tĩnh Thủy bơi ở đường bơi thứ nhất, mọi người đều toát mồ hôi thay cho cô, bởi vì nếu lấy phong độ của buổi thi đấu loại mà nói thì chỉ sợ lần này không có hi vọng gì.
Tĩnh Thủy lại càng khẩn trương hơn so với bọn họ, hai mắt nhìn xuống đáy hồ, ánh mắt nóng rực giống như muốn đào nó thành một cái động.
Tiếng hô chuẩn bị vang lên, ý bảo cô tập trung tinh thần.
Mặc kệ hết mọi thứ, cho dù bị bệnh cũng không làm ảnh hưởng đến tinh thần chiến đấu của mình.
Tĩnh Thủy lưu loát bắn ra ngoài, đảo loạn nước hồ vốn đang yên tĩnh. Ngay từ lúc xuất phát, cô đã không giữ lại bất cứ sức lực nào, tung hết toàn bộ hỏa lực ra, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là phải tiến vào trận chung kết.
Nếu tiềm lực con người là vô hạn, thì phải khai quật nó ra vào lúc này.
Những người ở trên bờ cũng xem rất rõ ràng, bởi vậy cũng càng kinh ngạc với biểu hiện của Tĩnh Thủy.
Tĩnh Thủy từ lúc xuất phát đã bỏ xa những người còn lại, một mình một cõi xông ra ngoài.
Các tuyển thủ khác thấy tuyển thủ ở đường bơi số 1 có thể bơi nhanh như vậy, ý chí chiến đấu cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sôi nổi gia tăng tốc độ đuổi theo, giống như một bầy cá lớn tranh mồi.
Thực tế là chưa bơi được đến 50m thì Tĩnh Thủy đã bị chậm lại. Lúc này sức lực không bằng trước kia, nhưng cô không thể để cho các đối thủ của mình nhìn ra được nếu không bọn họ sẽ thừa cơ hội xông lên.
Đợt xoay người qua đi, ưu thế của Tĩnh Thủy đã bị giảm xuống một nửa.
Kiên trì một chút, phải cố gắng đến cuối cùng, chỉ còn 50m nữa thôi! Mọi người trong lòng đều đang kêu gào như vậy.
Tĩnh Thủy cố gắng nhịn cơn đau từ phổi giống như bị lửa đốt, khống chế tứ chi cứng đờ để đạt tới tần suất lớn nhất.
Không thể bị đuổi kịp, không thể bị đuổi kịp. Đại não trống rỗng, chỉ có lời này liên tục được lặp đi lặp lại.
Vách hồ màu xanh da trời càng lúc càng gần lại, ý thức của Tĩnh Thủy dần dần rơi vào hư không, Cô không nhớ được mình đã làm thế nào để về đích, cuối cùng là xếp thứ mấy?
Nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc lâu, đại não mới có thể trở nên thanh tỉnh hơn một chút, việc đầu tiên khi cô mở mắt là xem thành tích, khi thấy hạng nhất viết tên mình, cô quả thực không thể tin được.
Có thể vào trận chung kết rồi!
Đã quên mình đang ở trong nước, cô muốn nhảy dựng lên ăn mừng một chút, đôi tay vừa rời khỏi vách hồ, suýt nữa thì chìm xuống nước.
Trong lúc hoảng loạn, cô vội vàng đỡ lấy máng nước, lập tức lần theo lên bờ, vẫy tay về phía các đồng đội ở phòng chờ.
Hưng phấn qua đi là mệt mỏi dâng trào, cánh tay không nhấc lên nổi, hai chân chỉ cần bước rộng một chút sẽ khiến cho các dây thần kinh đau đớn vô cùng.
Cô không kịp xem lượt bơi thi đấu tiếp theo đã vội vàng xin phép huấn luyện viên Hạ, rồi trở về giường ngủ đến khi trời đất tối sầm.
Trong lúc đó, cô mơ một giấc mộng, cô thấy mình và anh Dư Đông tay cầm tay, cùng nhau đứng trên bục tối cao nhận huy chương.
Hoa tươi, tiếng vỗ tay, ánh đèn, giống y như đang diễn ra trong thực tế.
Đáng tiếc sau khi tỉnh giấc, cái gì cũng không có, chỉ có cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tĩnh Thủy rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại, mục tiêu của cô đã không phải chỉ là hoàn thành thi đấu đơn giản như vậy, cô còn có mong ước lớn hơn nữa, đó chính là lấy được một tấm huy chương.
Cho dù khi cô nói ra mục tiêu này của mình với Nhan Hòa thì ánh mắt của cô ấy đã nói lên một thứ... không thể nào...
Nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
Hôm diễn ra trận chung kết, trong câu lạc bộ bơi lội rất ồn ào, nào là tiếng nói chuyện phiếm, tiếng huýt sáo, có cả tiếng tranh chấp với nhau khiến cho người ta rất đau đầu.
Lúc Tĩnh Thủy đang xoa xoa huyệt thái dương thì chú ý tới Diêu Khải Hiên đang chuẩn bị đi điểm danh, cho dù trận thi đấu này đã có chín phần nắm chắc, Diêu Khải Hiên vẫn hết sức khẩn trương, cứ lặp đi lặp lại động tác đội mũ bơi, mang kính bơi, y như một người máy.
Cô cũng không dám nói gì, chướng ngại trong lòng Diêu Khải Hiên chỉ có thể để anh ấy tự mình khắc phục, vì thế Tĩnh Thủy chỉ nói mấy câu đơn giản: “Anh Khải Hiên, đừng bận tâm tới những người khác, giữ vững tốc độ của mình, cố lên!”
Diêu Khải Hiên khóe miệng cong lên rồi giãn ra, xem như đáp lại.
Cô nhìn cậu ta biến mất trong đám người, một lúc sau mới theo một đám nam thiếu niên xuất hiện ở cổng ra.
Bọn họ theo thứ tự bước lên bục xuất phát, cánh tay rộng lớn, cơ bắp căng chặt, toàn thân đều tỏa ra tinh thần thanh xuân phấn khởi, đúng là một cảnh tượng tươi đẹp.
“Tất cả vào vị trí...”
“Đoàng!”
Cùng với từng đợt tiếng reo hò cổ vũ, các tuyển thủ đều nhanh chóng nhảy vào trong nước, với một tốc độ mà mắt thường khó có thể nhìn ra được.
Có lẽ lời khuyên của Tĩnh Thủy có tác dụng, Diêu Khải Hiên lúc mới vào nước không hề hoang mang, thân thể giãn ra, tập trung tiến về phía trước, không cần để ý tới một vài người đã gấp gáp khó dằn nổi lao lên dẫn đầu.
Rất nhanh đã có tuyển thủ không chống cự nổi bị rớt lại phía sau, Diêu Khải Hiên nhân cơ hội này tăng thêm một chút tốc độ, lại bỏ xa một số người khác.
Khi thời gian thi đấu dần dần trôi qua thì sự phân chia cấp bậc giữa các tuyển thủ cũng càng lúc càng rõ ràng. Diêu Khải Hiên hiện tại đang xếp vị trí thứ ba, nhưng cậu ta giống như không hề có ý định đuổi theo, vẫn là một con thú hùng mạnh đang ngủ đông không biết khi nào sẽ bùng nổ.
Tuyển thủ đang xếp hạng thứ nhất có chiến thuật rất thông minh, cũng khá mạo hiểm, có thể nhìn thấy năng lực tiến lên của cậu ta rất đáng gờm, rất biết cách làm đối thủ phân tâm. Nhưng sau đó thì cậu ta không giữ vững được phong độ, cho nên chỉ có thể dựa vào khoảng cách mà mình tạo ra từ trước để miễn cưỡng duy trì vị trí hiện tại.
Diêu Khải Hiên giữ lại sức lực khá tốt, lúc này thấy tần suất đạp nước của đối thủ đang giảm dần, cánh tay thật dài duỗi ra, thân người đã tiến lên một khoảng cách lớn, dần dần tới gần.
Các đồng đội trên bờ vỗ tay vang dội, phất cờ hò reo, hi vọng có thể tiếp thêm năng lượng cho Diêu Khải Hiên.
Năm mươi mét cuối cùng, Diêu Khải Hiên đã tiến lên vị trí thứ hai, cách người xếp thứ nhất chỉ có một cái đầu.
Hai đóa bọt sóng dưới chân quay cuồng, thi nhau bay múa trên mặt hồ, sự cạnh tranh giữa các tuyển thủ cũng càng thêm khốc liệt. Diêu Khải Hiên vẫn còn sức phát huy, tập trung lao tới không cần nhìn thấy đối thủ, cũng không biết có thể phán đoán ra được vị trí của đối thủ hay không.
Sau một lần đạp và rẽ nước, Diêu Khải Hiên thành công kéo khoảng cách ra lớn hơn, lúc này tất cả mọi sự chú ý đều tập trung lên người cậu ta, người hiện giờ đang là ngôi sao sáng nhất trên sân khấu.
Diêu Khải Hiên thành công vượt qua đối thủ nửa thân người, lấy được hạng nhất.
Sau khi lên bờ, tất cả các đồng đội đều đi tới, vây cậu ta lại vòng trong vòng ngoài ba lớp, hận không thể tung cậu ta lên cao mà chúc mừng.
Diêu Khải Hiên lại đẩy đám đông ra, hỏi Tĩnh Thủy: “Em có ổn không? Có thể tiếp tục thi không?”
“Yên tâm đi, sư huynh.” Tĩnh Thủy dùng ánh mắt nói mình không có vấn đề gì, không hề sợ hãi đi về phía trước.
Lục Nhiễm, Vương Y Lam cũng giống Từ Minh Triết được phân vào nhóm tuổi lớn hơn cho nên trận chung kết lần này nếu có thể tận dụng thời cơ thì chính là một cơ hội tốt.
Vương Y Lam đang ở khu nhà chờ, trông thấy Tĩnh Thủy liền mở miệng khắc nghiệt: “Không ngờ là trạng thái của em như vậy mà cũng có thể chống cự được đến bây giờ.”
“Năng lực của một tuyển thủ không phải là ở lúc trạng thái tốt nhất, lấy được thành tích tốt nhất, mà là phải ở lúc trạng thái tệ hại cũng có thể lấy được thành tích tốt.” Tĩnh Thủy bề ngoài mỉm cười, nhưng trong lời nói lại rất có lực sát thương.
“Chị sẽ chống mắt chờ.” Vương Y Lam cảm thấy cô bé này có phải đã quá tự tin không, sao lại không biết lượng sức như vậy?
Đúng lúc đó thì có người thông báo cho các cô ra thi đấu, Vương Y Lam liền tùy tiện khoác áo khoác, ngẩng cao đầu, diễu võ dương oai đi về phía trước.
Trên thực tế Tĩnh Thủy vẫn có chút chột dạ, cô chỉ không muốn Vương Y Lam xem thường mình, còn chuyện hôm nay có thể bơi ra sao thì cô cũng không nói trước được.
Rất nhanh Vương Y Lam kết thúc thi đấu, Lục Nhiễm vẫn là người về nhất, Vương Y Lam hôm nay cũng rất may mắn bởi vì có tuyển thủ phạm quy cho nên cô ta được xếp hạng 3.
Bây giờ đã đến lượt Tĩnh Thủy.
Tĩnh Thủy phản ứng khi xuất phát bị chậm một nhịp, vừa ngoi lên khỏi mặt nước đã bị bỏ lại phía sau.
Đồng đội của cô trên bờ thấy tình hình này, không nghĩ sẽ có bất ngờ gì liền bắt đầu châu đầu ghé tai nói chuyện phiếm, chỉ có huấn luyện viên Hạ và Diêu Khải Hiên vẫn luôn nhìn không chớp mắt xem thi đấu.
Tĩnh Thủy thấy mình rơi vào vị trí bất lợi, vội vàng chuyển động cánh tay tăng tốc, mạnh mẽ nhích từ vị trí thứ sáu lên vị trí thứ tư.
Trước mắt cô có hai mục tiêu, bây giờ việc cần phải làm là lần lượt công phá từng người một!
Toàn thân vận động như một cái máy, đại não trống rỗng, ngay cả mỏi mệt cũng quên hết. Cô linh hoạt di chuyển, đồng thời liếc mắt đánh giá vị trí của đối thủ bên cạnh.
Tuyển thủ kia làm sao lại dễ dàng chịu buông tha cho cô, cô vừa mới kéo ra được một chút khoảng cách đã lập tức bị san bằng.
Tĩnh Thủy hít sâu một hơi, lúc chúi mặt xuống nước thì lại chậm rãi phun ra, đồng thời hai chân dùng sức quẩy nước hy vọng gia tăng tốc lực.
Hai người cứ bám đuôi nhau như vậy, cho đến lúc vừa qua 75m thì đối thủ của cô dần dần bị yếu thế.
Bây giờ điều cô cần làm chính là vượt qua người xếp ở vị trí thứ hai, không xa lắm, khoảng cách chỉ là một cái đầu.
Tĩnh Thủy toàn thân máu huyết đều đang sôi trào, đã khôi phục được trạng thái nhiệt huyết phấn đấu, toàn bộ tầm mắt chỉ tập trung vào người đó.
Các đồng đội của cô trong lúc nói chuyện phiếm cũng vô tình nhìn thấy tình hình trong hồ thi đấu, tất cả đều hoảng sợ đứng lên cổ vũ cho Tĩnh Thủy.
Hiện tại Tĩnh Thủy đã có thể cảm giác được mình đang ngang hàng với người xếp thứ hai, nhưng muốn kéo ra một chút khoảng cách thì khó như lên trời bởi vì tốc độ của hai người có thể nói là xấp xỉ như nhau.
Nhưng mà Tĩnh Thủy vẫn luôn tự thúc giục chính mình, cho nên dù tình cảnh khó khăn cũng phải toàn lực ứng phó.
Lúc chưa chạm đến khắc cuối cùng thì vẫn chưa biết được ai hơn ai.
Mọi người đều đang chờ đợi thành tích.
Một khắc khi có kết quả, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm bởi vì hôm nay bọn họ đã được chứng kiến một kỳ tích.
Xếp thứ ba, Trương Tĩnh Thủy, 1 phút 12 giây 23
Có chút đáng tiếc, chỉ kém hơn so với người thứ hai một chút nhưng với tình trạng sức khỏe như vậy mà cô có thể lấy được thứ hạng này thì quả là một truyền kỳ.
Các đội viên nhất trí nhìn về phía cửa thang lầu, chờ Tĩnh Thủy đi lên liền chúc mừng cô.
Tĩnh Thủy lại ảo não, dúi đầu vào trong nước... chỉ kém một chút, thật sự không phục lắm.
Thời gian hiệu lực của mũi thuốc giảm đau đã qua đi, bụng lại bắt đầu ẩn ẩn khó chịu, Tĩnh Thủy tranh thủ thời gian nổi lên mặt nước đi, thay quần áo.
Lúc đi ra khỏi phòng thay quần áo thì lại đυ.ng phải Vương Y Lam, cô ta đã dẹp bỏ bộ dạng khắc nghiệt vừa rồi, ủ rũ nói: “Chúc mừng em.”
Trong lòng cô ta càng hiểu rõ, huy chương này của Tĩnh Thủy quý giá hơn cô ta rất nhiều.
Tĩnh Thủy cũng nhìn ra được sóng gió trong mắt Vương Y Lam, lễ phép cười nói: “Em cũng phải chúc mừng chị.”
Hai người không nói chuyện với nhau nữa, mỗi người đều bước về hướng của mình.