Vài ngày sau, Tĩnh Thủy cũng quang vinh bị phạt.
Huấn luyện viên Hạ luôn luôn giữ lời, cho bọn họ luyện thêm ở hạng mục mà mình không lợi thế, sau khi bơi xong, Tĩnh Thủy chỉ cảm thấy mình hơi thở mong manh, chút nữa là chết ngất đi.
Nhan Hòa từ sau lần nói chuyện đó thì tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, không cố hết sức liều lĩnh hoặc là lo lắng quá mức nữa.
Nhưng mà có một việc đã đem sinh hoạt yên bình của bọn họ khuấy lên những con sóng nhỏ.
Buổi chiều lúc tiến hành huấn luyện dưới nước, Tĩnh Thủy đang dùng hai chân kẹp phao nổi, thực hiện động tác tay khi bơi ếch thì nghe được một tiếng hét thảm truyền tới từ cách đó không xa.
Tĩnh Thủy nhìn lại chỗ đó thì phát hiện chủ nhân của tiếng hét đó chính là Lưu Tư Dư, cô ta đứng trong nước, khom lưng ôm chân, dáng vẻ vô cùng đau đớn.
Cô quạt nước bơi tới bên cạnh cô ta hỏi: “Làm sao vậy?”
“Vừa mới đạp chân, không hiểu sao bây giờ đau quá không cử động nổi.” Lưu Tư Dư mặt trắng như một tờ giấy, khuôn miệng cũng vì đau đớn mà biến hình, âm thanh rung rung phát ra.
Dư Đông dẫn đầu các sư huynh khác cũng chạy lại, hắn kiểm tra một chút cái chân sưng to như một cái bánh bao của Lưu Tư Dư: “Có lẽ là bị thương dây chằng, để bọn anh đỡ em đến phòng y tế kiểm tra một chút.”
Hắn và Triệu Nham mỗi người đỡ một bên cánh tay Lưu Tư Dư đỡ cô ta ra bên bờ hồ bơi, sau đó Dư Đông đặt cô ta lên lưng Triệu Nham.
Tĩnh Thủy muốn đi theo đến cùng nhưng lại sợ uy nghiêm của huấn luyện viên Hạ, cho nên đành phải tạm thời dẹp bỏ ý tưởng này đi.
Vất vả lắm mới chờ được đến khi huấn luyện kết thúc, Tĩnh Thủy cố gắng dùng sức lực không còn thừa được bao nhiêu chạy đến bệnh viện trung tâm.
Lưu Tư Dư đang chườm túi nước đá trên chân, trò chuyện vui vẻ với nhân viên ở phòng y tế, thoạt nhìn đã tốt hơn rất nhiều, khi phát hiện Tĩnh Thủy thì có chút bất ngờ: “Sao cậu lại tới đây?”
“Tớ muốn xem thương thế của cậu ra sao.”
“Không sao, chỉ là bị giãn dây chằng, bác sĩ nói phải một tháng mới tốt hơn được cũng may là không đứt, nếu không thì thảm rồi.”
“Ôi, mấy cô bé các em vì thành tích mà không màng tới thân thể, lần trước có một học viên bị đứt dây chằng phải chuyển về nhà, rồi không quay lại đội tuyển được nữa.” Nhân viên y tế thấy thế nhịn không được lải nhải.
“Em biết rồi, về sau em sẽ cẩn thận.” Lưu Tư Dư hiếm khi nghe lời người khác như vậy.
“Vậy việc huấn luyện của cậu trong một tháng này thì tính sao?” Tĩnh Thủy hỏi.
“Giảm bớt khối lượng huấn luyện, nhưng vẫn phải nỗ lực luyện tập tay, xuống nước thì cũng vẫn phải xuống, tớ một chân vẫn có thể bơi được. Nếu không thì còn có thể làm sao bây giờ? Một ngày không xuống nước tương đương với ba ngày không luyện tập, nếu tớ chỉ ăn không ngồi rồi suốt một tháng thì cả người sẽ bị phế đi.”
Nhân viên y tế cũng bị cô ta chọc cười, vừa che miệng vừa nói: “Được rồi, đưa em ấy trở về đi.”
Lưu Tư Dư chỉ sử dụng được một chân, dưới sự nâng đỡ của Tĩnh Thủy giống như chơi trò chọi gà, một đường nhảy nhảy trở về ký túc xá.
Bởi vì hành động không tiện, Dư Đông, Diêu Khải Hiên, Triệu Nham sẽ thay phiên cõng Lưu Tư Dư đến sân huấn luyện và ký túc xá, chỉ là Dư Đông cõng là ít nhất bởi vì hắn luôn đùn đẩy cho hai người kia.
Những lúc Dư Đông bất đắc dĩ phải cõng thì Lưu Tư Dư luôn rất ngoan ngoãn nghe lời hắn, không nói câu nào nằm rạp trên đầu vai Dư Đông, cặp mắt phượng ẩn giấu sự tươi vui càng thêm lấp lánh.
Chỉ là có một ngày nọ cặp mắt phượng đó không còn ý cười tươi vui nữa, bởi vì Lưu Tư Dư nhận được một cuộc điện thoại.
“Làm sao vậy?” Nhìn Lưu Tư Dư sắc mặt lạnh lùng nói điện thoại vài câu sau đó vô cùng dứt khoát cúp máy, Tĩnh Thủy có chút bất an.
“Ba tớ muốn tới gặp tớ.”
“Vậy không phải chuyện tốt sao?"
“Cậu không hiểu đâu.” Lưu Tư Dư chui vào trong chăn, quay mặt vào vách tường.
Ngày hôm sau, sau khi ăn xong cơm chiều, Tĩnh Thủy và Nhan Hòa đưa Lưu Tư Dư về ký túc xá, bởi vì bọn họ có chuyện riêng, nên hai cô không tiện nghe, liền thức thời đi ra ngoài dạo một vòng rồi mới trở về.
Lúc về đến cửa ký túc xá, thì Lưu Tư Dư đã nói chuyện sắp xong với ba mình, cô ta hét lớn như một người đàn bà đanh đá: “Ba luôn ép buộc con, có bao giờ ba suy nghĩ tới cảm thụ của con không?"
“Con phải tin ba, đi con đường này con mới có được tương lai tươi sáng.” Cha Lưu giống như đã tiêu phí hết sự kiên nhẫn của mình, ông đẩy cửa đi ra ngoài, thấy có hai cô bé đứng ở ngoài cửa thì hơi xấu hổ.
Tĩnh Thủy và Nhan Hòa lúc này mới thấy rõ bộ dạng ông ấy, người rất cao và chắc nịch, chỉ là có chút quá cân, bụng cũng phình ra y như huấn luyện viên Hạ.
Hai người chưa kịp phản ứng lại thì ba của Lưu Tư Dư đã dẹp bỏ sự xấu hổ, rồi cũng không quay đầu lại, đi thẳng xuống thang lầu.
Lưu Tư Dư vẫn còn rất tức giận, cô ta túm chặt mép chăn đến mức nó nhăn nhúm, mặt sưng lên như con cá nóc.
Hai cô bé không dám quấy rầy, chờ khi Lưu Tư Dư bớt giận một chút, Tĩnh Thủy mới hỏi: “Cãi nhau với ba cậu à?”
“Không cần cậu lo.” Lưu Tư Dư vẫn dùng thái độ y như lúc trước.
Không hỏi được lý do, Tĩnh Thủy và Nhan Hòa cũng đành phải thôi.
Lần chấn thương này đối với Lưu Tư Dư là một đả kích rất lớn, bởi vì sau này khi huấn luyện, thành tích của cô ta kém hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa bây giờ sắp đến cuối năm, giải bơi lội thanh thiếu niên cả nước đang khí thế hừng hực chuẩn bị triển khai.
Tuy rằng các cô đều là đội viên mới tới, khả năng được tham gia rất nhỏ, cho dù có tham gia thì cũng chỉ là nhân vật đi mua nước tương, nhưng nghĩ tới có cơ hội để so tài với các cao thủ trên cả nước, Tĩnh Thủy vẫn cảm thấy cảm xúc mênh mông.
Cô thật sự rất muốn giành được tấm vé tranh tài này.
Tĩnh Thủy bắt đầu tăng khối lượng huấn luyện của mình lên, ngày nào cũng bơi cho đến lúc hội quán đóng cửa thì mới chịu ngừng lại, hành vi này cũng ảnh hưởng đến Lưu Tư Dư và Nhan Hòa, hai người lúc ban đầu cũng không hiểu, nhưng sau này đã tự giác ở lại luyện tập thêm cùng với cô.
Nhưng mà hiệu quả cũng không tốt như Tĩnh Thủy mong đợi, mấy lần thi đấu trong tổ, cô đều xếp hạng trung bình.
Điều này cũng không thể trách cô được, dù sao Trung tâm Huấn luyện Thể dục Thể thao Tỉnh cũng đã có rất nhiều tuyển thủ xuất sắc, đã từng lấy được thứ tự 8 người đầu tiên trong các cuộc thi đấu cả nước. Cô chỉ là một người mới, rõ ràng là trình độ không bằng.
Nhưng Tĩnh Thủy vẫn ôm tâm lý may mắn, khi thi đấu là sẽ phân theo, cho nên khi chính thức cạnh tranh thì chỉ có những người có cùng độ tuổi với cô, người lớn nhất chính là Vương Y Lam sư tỷ. Vương Y Lam xuất thân ở môn bơi hỗn hợp, nhưng bơi ếch cũng rất xuất sắc. Tuy rằng chỉ lớn hơn cô một tuổi, nhưng đã tham gia rất nhiều cuộc thi đấu cả nước. Nếu có thể bám chặt lấy cô ta, để đề cao trình độ, huấn luyện năng lực của mình, thì rất có thể là sẽ có hy vọng.
Tĩnh Thủy mấy ngày nay vẫn luôn suy nghĩ mông lung về chuyện này, thấy Vương Y Lam vẫn rất khách khách khí khí, nhưng nội tâm thì khá kích động rất muốn so tài cùng cô ta.
Kỳ vọng càng cao thì áp lực đeo trên lưng cũng càng nặng, khi kỳ thi tuyển chọn tới gần, Tĩnh Thủy càng ngày càng chắc chắn bản thân mình không thể không lấy hạng nhì, cô cũng không biết vì sao mình lại có tư tưởng gấp rút muốn dự thi như vậy, có lẽ là vì chứng minh năng lực của bản thân, cũng có lẽ là vì sẽ được cùng anh Dư Đông đi thi đấu.
Dư Đông nhìn thấy hết những điều này, nhưng cũng không thể làm gì vì bơi ếch không phải là sở trường của hắn, chỉ có thể tiến hành đả thông tâm lý cho cô trước khi thi đấu.
Vì thế buổi tối trước ngày thi đấu, hắn hỏi Tĩnh Thủy: “Tối nay em có rảnh không?”
“Hửm?” Tĩnh Thủy không rõ dụng ý của hắn.
“Dẫn em ra ngoài đi dạo.”
Tới thành phố X đã được vài tháng, Tĩnh Thủy còn chưa chính thức đi ra ngoài bao giờ, cho dù cuối tuần nào cũng có một ngày nghỉ phép, nhưng cô đều dùng nó để tập luyện thêm hoặc là nghỉ ngơi, ngày thường huấn luyện đã đủ mệt mỏi, cho nên không có hứng thú để đi chơi nữa.
Hai bên đường phố đều trồng toàn cây ngô đồng, bên trên treo đầy đèn màu, khi màn đêm buông xuống, ánh sáng theo dây điện loanh quanh leo lên trên tán cây cao nhất, khiến bầu trời đêm được trang điểm đặc biệt sáng ngời lấp lánh, rất tương ứng với một câu thành ngữ mà gần đây Tĩnh Thủy mới vừa được học gọi là “Rực rỡ đèn hoa”.
Trung tâm huấn luyện rất gần với trung tâm thành phố, cho nên khu vực này đều là các con phố mua bán tấp nập, đặc biệt là có rất nhiều quán vỉa hè bán thịt nướng, thịt được xếp trên vỉ nướng xèo xèo kêu lên, mùi hương quyến rũ lan tỏa đến mũi thực khách.
Dư Đông nuốt nuốt nước miếng: “Đáng tiếc, không thể ăn được, Tĩnh Thủy, em có muốn ăn gì không?”
“Sao cũng được hết.” Trong tình trạng như bây giờ Tĩnh Thủy ăn cái gì cũng không vô.
“Để anh dẫn em đến gần trung tâm thành phố ở đó có một tiệm món ăn gia đình rất ngon.”
Lúc băng qua đường, Dư Đông chần chờ một chút, cuối cùng cũng nắm lấy tay Tĩnh Thủy.
Tĩnh Thủy không biết là nên bỏ ra hay nên để cho hắn nắm: “Anh trai, em đã không còn nhỏ nữa.”
“Ngoan đi.” Dư Đông tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng lúc nắm cổ tay trắng nõn kia, bỗng nhiên cảm thấy có chút xa lạ.
Tĩnh Thủy đành không phản bác, ngoan ngoãn để hắn nắm tay mình đi qua dòng xe như nước chảy.
“Đúng rồi, anh trai, em có một chuyện muốn xin anh.” Lúc hai người đứng dưới một tòa nhà cao tầng đèn đuốc sáng trưng, Tĩnh Thủy đột nhiên hỏi một câu như vậy.
“Xin chuyện gì?”
“Về sau, trước mặt người khác em vẫn nên gọi anh là sư huynh thôi, lúc không có ai thì mới gọi là anh trai, được không?”
Tay Dư Đông run rẩy, ánh mắt cô đơn giống như sao băng rủ xuống, quả nhiên, cô bé hoạt bát cứ đi theo sau lưng hắn đã không còn nữa, trung tâm huấn luyện tỉnh cũng có quy định riêng, nếu cứ luôn miệng gọi anh trai cũng không khỏi quá mức thân mật, hắn có thể hiểu được suy nghĩ của Tĩnh Thủy, chỉ là hắn cảm thấy giữa hai người đã xuất hiện vết rạn nứt, hơn nữa khi thời gian trôi qua sẽ càng ngày càng nhiều hơn nữa, sâu hơn nữa.
“Được.” Hắn gian nan lắm mới đồng ý sự xin phép này.
Tĩnh Thủy bây giờ mới tươi cười trở lại, đi cùng hắn đến cổng lớn trung tâm mua sắm.
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, mặt và tay chân của hai người đều lạnh đến mức cứng đờ, gió nóng từ máy điều hòa thổi tới khiến cho bọn họ dễ chịu hơn một chút. Dư Đông không tốn nhiều sức lực đã tìm được tiệm ăn gia đình đó, thời tiết này ăn một chút đồ ăn nóng thì rất phù hợp.
Canh đựng trong một cái tô to, cà chua hầm thật sự mềm, thêm vào thịt bò, mùi hương trộn lẫn, còn có sợi mì màu trắng tinh tế khiến người ta vừa nhìn là đã muốn ăn.
Trong lúc ăn, Dư Đông ngẩng đầu hỏi Tĩnh Thủy: “Tĩnh Thủy, em thật sự rất muốn tham gia thi đấu lần này à?”
“Phải.” Trước mặt anh trai, Tĩnh Thủy cũng không cần phải che giấu sự hiếu thắng của mình.
“Nhưng mà, anh cảm thấy cho dù em tham gia, thì đối với em cũng chưa chắc là chuyện tốt. Dù sao giải thi đấu bơi lội thanh thiếu niên toàn quốc, cũng có không ít người là thành viên của đội tuyển quốc gia, cho nên đối với em có thể là một đả kích.”
“Không sao anh à. Em đã sớm có sự chuẩn bị tâm lý.” Tĩnh Thủy buông đũa xuống, đôi mắt sáng như hai ngọn đèn, “Lần này em cũng đã thấy rõ sự chênh lệch giữa các tuyển thủ.”
Dư Đông cắn mì sợi cười khẽ, hàm răng trắng tinh lúc ẩn lúc hiện: “Anh hỏi em, Tĩnh Thủy, em nói thật đi có phải em đã dự cảm được chuyện gì không?”
“Dự cảm gì chứ.” Tĩnh Thủy giả ngu.
“Lần này thi đấu… rất có thể là giống với ba năm trước đây.”
Thật ra cô đã đoán trước được kết quả, mấy năm nay thành tích của anh Dư Đông luôn rất tiến bộ, tuy rằng so với Từ Minh Triết thì vẫn có một khoảng chênh lệch nhất định, nhưng xếp vào ba vị trí đầu thì không thành vấn đề.
Tuổi tác chênh lệch, cho nên cô không có cách nào để vượt qua được chướng ngại lần này, nhưng cô có thể cố gắng hết sức để làm tốt hơn so với các bạn cùng trang lứa, mong rằng có thể sớm ngày đuổi kịp hắn.
Nhìn Tĩnh Thủy bảo trì yên lặng, Dư Đông xem như là cô đã cam chịu, tràn đầy cảm xúc nói: “Anh hiểu suy nghĩ của em, nếu em muốn thi đấu thì cứ liều thử một lần, theo như những gì anh biết về Vương Y Lam, thì cô ta xuất phát đặc biệt rất nhanh nhưng khả năng tăng tốc thì có khuyết điểm, mà em thì khá giống anh, bức tốc tốt hơn là xuất phát, cho nên nếu em có thể bảo trì được sức lực, đến gần cuối cùng thì bung hết sức, lao về phía trước, cũng không phải là không có hi vọng.”
“Được, cảm ơn anh, chờ xem biểu hiện ngày mai của em đi.” Cô giơ cổ tay lên, lộ ra cái vòng màu lam..