Bầu trời mùa đông như một con tắc kè hoa, đầu tiên là dùng năm màu tô điểm, sau đó trở về mộc mạc thâm lam, cuối cùng hóa thành một đầm nước đen kịt, hòa cùng những vật khác làm một thể, không còn phân biệt rõ trời và đất nữa.
Mùi hương mê người từ khe hở phòng bếp chui ra, thành công quyến rũ được con sâu thèm ăn trong bụng mọi người, Dư Đông và Diêu Khải Hiên có cảm giác bình thường huấn luyện xong cũng không đến mức đói như vậy, do đó ăn đặc biệt nhiều hơn.
Không ngoài dự kiến, Tĩnh Thủy, Diêu Khải Hiên và Dư Đông ba người đều ăn no căng. Cơm nước xong xuôi, Dư Đông ôm bụng tròn vo, ồn ào muốn xuống lầu tiêu cơm, thuận tiện chơi đốt pháo, nghĩ tới hôm nay là Trừ tịch, Dư Phong và Triệu Thục Phân cũng không quá khó khăn, chẳng qua trước khi đi cũng dặn dò vài câu phải chú ý an toàn.
Ba người liền bỏ một ít thời gian đi về hướng cửa hàng bán pháo hoa pháo trúc, mua loại pháo ném bọn họ thích nhất. Loại pháo này trông giống tàn thuốc, được gói bằng một hộp giấy bên ngoài có in nhân vật anh hùng trong phim hoạt hình, mỗi lần lấy ra một cái, dùng sức ném xuống đất là có thể nghe được một tiếng vang lớn, như là mặt đất nổ tung vậy.
“Tĩnh Thủy, em còn nhớ lúc trước chúng ta chơi như thế nào không?” Dư Đông hỏi cô.
Tĩnh Thủy gật gật đầu, bắt một cái pháo, nhắm ngay một cái mương nước nhỏ gần đó, dùng sức lực toàn thân ném ra ngoài.
Pháo nằm trong nước, không có một chút phản ứng.
Dư Đông “Xì” một tiếng, nói: “Nhìn anh nè.”
Hắn giống như một vận động viên ném tạ, đầu tiên là nghiêng thân, sau đó đột nhiên vừa di chuyển, vừa hung hăng quăng pháo vào trong mương, trong miệng rất có khí thế mà kêu một tiếng “Ầm!”
Trong mương trong phút chốc nổ tung một đóa bọt nước màu đen.
“Cậu cũng không được, tớ làm mẫu cho này.” Diêu Khải Hiên lấy ra bật lửa vừa mới mua, châm ngòi pháo, rồi ném tới mương.
Pháo nhả ra từng đợt từng đợt khói trắng, lúc đầu còn không có động tĩnh gì, nhưng đột nhiên phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, bắn lên nước bẩn tung tóe dính lên giày và quần bọn họ.
“Được rồi, còn không phải chỉ là bật lửa sao? Tớ cũng sẽ dùng.” Dư Đông không cam lòng thua thiệt, đoạt lấy bật lửa của Diêu Khải Hiên, lại châm một cái, ném ra ngoài.
Ba đứa trẻ chơi không biết mệt cứ ném ném, ném, cho đến khi cả 3 hộp pháo đều đã ném xong, mới duỗi duỗi cánh tay đau nhức, ngồi xổm xuống nghỉ ngơi.
Dư Đông nhìn phía trước, ánh mắt trở nên thâm trầm như bóng đêm “Tĩnh Thủy, sau khi vào trung tâm huấn luyện thể thao tỉnh sẽ càng khổ sở, khối lượng bài tập sẽ lớn hơn rất nhiều so với trung tâm huấn luyện thành phố, lúc đi thi đấu toàn quốc em sẽ phát hiện có rất nhiều người mà em không theo kịp. Tóm lại con đường sẽ càng ngày càng gian nan, càng lúc càng khó đi hơn, em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Chuẩn bị sẵn sàng rồi.” Giọng Tĩnh Thủy giống như dòng suối róc rách chảy qua khe đá, thanh thúy mà lại dễ nghe.
“Vậy cố lên nhé.” Dư Đông kéo Tĩnh Thủy đang ngồi xổm trên mặt đất lên, “Về nhà.”
Diêu Khải Hiên nhìn hai thân ảnh rất gần kia, cũng cất bước theo trở về.
Nhà Dư Phong có tập tục đón giao thừa. Đám trẻ Dư Đông đốt pháo xong trở về thì ba gia đình đã tụ tập ở bên nhau, vừa uống trà vừa ăn chút gì đó, nói chuyện phiếm và xem chương trình văn nghệ giao thừa.
Chỉ thiếu một mình Trương Hạo Thiên. Một vài người ở xa trong công ty đều đã về nhà, cho nên tất cả các công việc từ thượng vàng đến hạ cám đều rơi xuống đầu ông ấy.
Tĩnh Thủy đối với tiết mục ca múa ê ê a a, một nghìn bài chỉ có một điệu này là không có hứng thú, chỉ xem một lát thì mí mắt càng ngày càng nặng, không thể không theo quán tính ngã về phía Dư Đông ngồi bên cạnh.
Dư Đông cảm thấy được trên người nặng hơn, sửa sửa đệm tựa trên sô pha, để cho Tĩnh Thủy ngủ thoải mái hơn một ít.
Tiếng chuông cửa đánh vỡ không khí bình thản nãy giờ, Triệu Thục Phân là người đầu tiên chạy ra mở cửa, vừa thấy Trương Hạo Thiên, trên mặt vừa kinh ngạc vui mừng vừa oán trách: “Mọi người đều đang chờ anh đấy, mau vào đây.”
Trương Hạo Thiên một thân âu phục còn chưa thay ra, có chút băn khoăn chào hỏi bạn bè: “Thật ngại quá, đã để mọi người chờ lâu, thật sự là không dứt ra được”
“Nói gì vậy, công việc của tôi lúc nhàn nhã nghỉ ở nhà luôn bị vợ ghét bỏ, còn không bằng anh có chút việc để làm.” Dư Phong xê dịch mông, nhường ra một chỗ ngồi cho Trương Hạo Thiên.
“Anh cũng biết à.” Triệu Thục Phân trừng ông một cái, đang lúc liếc sang bên, thì chú ý tới Tĩnh Thủy đã dựa vào Dư Đông ngủ ngon lành, liền vui tươi hớn hở mà chỉ cho Trương Hạo Thiên xem, “Nhìn xem kìa, Tĩnh Thủy chờ anh đến cả ngủ quên luôn rồi.”
“Hay là để tôi đưa Tĩnh Thủy trở về?” Trương Hạo Thiên đề nghị.
“Không cần đâu, anh đã làm việc cả một ngày rồi, cứ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, để Tĩnh Thủy vào phòng Dư Đông ngủ một chút cũng được.” Triệu Thục Phân ngăn Trương Hạo Thiên lại, âm cuối còn chưa kịp phát ra thì Dư Đông và Diêu Khải Hiên đã đứng dậy, mang Tĩnh Thủy vào trong phòng.
Tĩnh Thủy lúc ngủ rất an tĩnh, đèn huỳnh quang chiếu lên mặt cô, giống như một khối ngọc trong suốt, tinh oánh dịch thấu.
Dư Đông nhìn chằm chằm gương mặt ngủ say của Tĩnh Thủy, khóe miệng ôn nhu cong lên.
“Thằng nhóc này mau đem tiền mừng tuổi đưa ra đây.” Triệu Thục Phân không biết từ khi nào đã xuất hiện ở phía sau lưng hắn giống như là người tới thu thuế.
Dư Đông sớm đã có chuẩn bị, nội tâm gian trá cười, đem bao lì xì đã sớm bị động tay động chân giao cho mẹ hắn.
Ngày mùng hai Tết, Dư Đông và Tĩnh Thủy tích cóp đủ tiền, lấy cớ cùng Diêu Khải Hiên ra ngoài chơi, chạy thẳng đến cửa hàng, mỗi người mua một cái điện thoại di động.
Trên đường về nhà, Tĩnh Thủy mừng rỡ không khép miệng được, lăn qua lộn lại đem mấy cái nút ấn vài lần mới thôi.
Chỉ là anh Dư Đông và anh Khải Hiên mới về nhà được mấy ngày, là sắp phải đi rồi.
Hôm đưa tiễn, cô nhìn chiếc xe lửa trước mặt dần dần tăng tốc, nhớ tới các nhân vật chính trong phim truyền hình đều đuổi theo xe lửa chạy, liền không chút do dự chạy theo, chỉ là tốc độ của cô và xe lửa so ra quả thực là ốc sên so với bò sát, rất nhanh thì bóng dáng anh Dư Đông và anh Khải Hiên đã biến thành một cái bóng mơ hồ.
Cô nhìn xe lửa càng lúc càng đi xa thì địa vị của cái nguyện vọng kia trong lòng càng thêm không thể lay chuyển.
Các anh nhất định phải chờ em.
Từ khi Dư Đông đi, Lý Dĩnh phát hiện con gái có chút không bình thường.
Buổi tối luôn lên giường đắp chăn từ rất sớm, không biết là đang làm gì, có đôi khi không thể hiểu được cứ cười ngây ngô.
Lý Dĩnh tìm đúng thời cơ, vào một đêm nguyệt hắc phong cao, dứt khoát lưu loát xốc chăn con gái lên, cảnh tượng trước mắt làm bà vô cùng giận dữ, chỉ thấy con gái cầm trên tay một cái điện thoại, đang gửi tin nhắn.
Bà tay mắt lanh lẹ cướp được cái điện thoại từ trong tay con gái, cảnh tượng kế tiếp liền biến thành hiện trường thẩm vấn giống như tòa án.
“Cái này của ai?” Lý Dĩnh chất vấn.
“Con tự dùng tiền mừng tuổi của mình để mua.” Tĩnh Thủy bị dọa choáng váng, nhất nhất khai thật.
“Chẳng trách lúc trước mẹ còn nói, tại sao tiền mừng tuổi lại ít như vậy.” Lý Dĩnh bừng tỉnh đại ngộ, “Mẹ lấy tiền mừng tuổi của con chính là vì phòng ngừa con mua đồ lung tung, nhưng mà con mua cái điện thoại này để làm gì?”
“Vì để gọi điện thoại cho anh trai, anh ấy cũng có một cái.”
Lý Dĩnh đột nhiên có chút lo lắng âm thầm, bà cảm giác hai anh em này tình cảm tốt đến mức vượt qua sự tưởng tượng của bà, giống như hai đứa đang yêu nhau vậy.
Bà giơ cái điện thoại lên trịnh trọng tuyên bố: “Niệm tình con không phải cố ý, cái điện thoại này mẹ sẽ giữ cho con, ban ngày không được mang đến trường học. Chỉ có buổi tối hoặc là cuối tuần, nếu muốn gọi điện thoại thì phải hỏi xin mẹ.”
Dưới uy nghiêm của mẫu thân đại nhân, Tĩnh Thủy chỉ có thể chịu thua: “Con biết rồi, mẹ, con xin lỗi.”
“Làm sao vậy?” Trương Hạo Thiên thấy Lý Dĩnh vào phòng ngủ, mặt mày nhăn nhó còn hơn cả trái khổ qua.
“Anh nói xem Tĩnh Thủy nhà chúng ta có phải đang yêu sớm với thằng nhóc Dư Đông kia không?”
Trương Hạo Thiên cười ha hả: “Sao đột nhiên em lại nghĩ như vậy?”
“Anh nhìn xem.” Lý Dĩnh Đưa cái điện thoại ra cho chồng xem “Con nhóc này dám lén em chạy đi mua điện thoại cùng với thằng ranh Dư Đông kia, nói là muốn liên lạc với nhau.”
Trương Hạo Thiên cười càng lợi hại hơn, cái đầu lúc lắc liên tục: “Nếu Dư Đông tương lai có thể trở thành con rể của anh thì anh không có ý kiến gì. Em có dám nói em đối với thằng nhóc đó không hài lòng không?”
“Vừa lòng thì vừa lòng, chỉ là… sợ Tĩnh Thủy còn nhỏ đã bị nó ảnh hưởng.”
“Em suy nghĩ nhiều rồi.” Trương Hạo Thiên vỗ vỗ vai vợ mình, ý bảo cô ấy hãy yên tâm.
Tĩnh Thủy cảm thấy chính mình trong khoảng thời gian này đặc biệt không thuận lợi, đầu tiên là bị thu mất điện thoại, sau đó trong một lần thi đấu cấp tỉnh, cô cũng thi không tốt, một nội dung thì dừng bước ở vòng bán kết, còn một nội dung khác chỉ lấy được vị trí thứ tám.
Tuy rằng Thư Giai an ủi cô rằng bây giờ cô còn nhỏ, chờ đến khi cô trở thành một trong các thành viên của tổ lớn, thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
Đối mặt với ý tốt của Thư Giai, Tĩnh Thủy không thể phản bác, nhưng nội tâm vẫn không khỏi mất mát.
Nàng quả nhiên không phải thiên tài, chỉ có thể từng bước phấn đấu.
Cuối tuần chỉ huấn luyện nửa ngày, Tĩnh Thủy rảnh rỗi không có việc gì, mở TV trong nhà lên, lại bị tiêu đề trên màn hình hấp dẫn: “Giải bơi lội thanh thiếu niên toàn quốc”.
Trên TV đang diễn ra vòng đấu loại 200m của các tuyển thủ tuổi từ 11 đến 12, máy quay chiếu qua khuôn mặt của từng tuyển thủ, khi chiếu đến người thứ bảy, Tĩnh Thủy hô hấp dừng lại.
Tuy rằng thiếu niên trên đầu đội mũ bơi, mắt đeo kính bơi che kín, nhưng Tĩnh Thủy vẫn liếc mắt một cái là nhận ra hắn.
Tiếng bình luận viên cũng vào lúc này rất phối hợp vang lên: “Đường bơi thứ bảy là Dư Đông đến từ thành phố Z tỉnh X.”
Vì sao có thi đấu mà không nói với em? Tĩnh Thủy nghĩ không ra, đành phải nhẫn nại tiếp tục theo dõi.
Lúc đến tuyển thủ ở đường bơi thứ tư, bình luận viên liền nói nhiều hơn mấy câu: “Đường bơi thứ tư là Từ Minh Triết đến từ thành phố S, là người đoạt huy chương vàng 400m tự do lần trước, cách đây không lâu cũng đã đạt thành tích tại giải Toàn quốc vận hội, sắp tới sẽ lên đội tuyển quốc gia.”
Thiếu niên trên màn hình da rất trắng, chỉ có trước ngực và cánh tay mới có thể thấy hình dáng cơ bắp, chỉ là cậu ta vừa đứng ở đó liền phát ra một loại cảm giác lạnh lẽo từ trong ra ngoài, giống như cậu ta không phải là một người sống, mà là một tòa băng khắc tinh mỹ không có sinh mệnh.
Bình thường các cuộc thi đấu cấp quốc gia như thế này đều chọn dùng phương pháp xuất phát là bóp còi, trên vách của hồ bơi còn trang bị màn hình điện tử để ghi lại thành tích một cách chính xác nhất, thành tích cuối cùng sau khi thi đấu kết thúc sẽ được trực tiếp công bố trên màn hình lớn.
Từ Minh Triết hẳn là thân kinh bách chiến, đối với những loại trường hợp lớn này đã rất quen thuộc, vô cùng trấn định cúi người xuống, còn Dư Đông, Tĩnh Thủy quan sát một hồi lâu mới phát hiện thân hình hắn có chút run rẩy rất nhỏ.
Tiếng bóp còi vang lên, tất cả các vận động viên đều theo nhịp mà nhảy vào trong nước, lặn xuống, chênh lệch đã hiện ra, Từ Minh Triết từ lúc bắt đầu đã vào vị trí thứ nhất, còn Dư Đông, cách Từ Minh Triết hẳn một đại đội tuyển thủ.
“Chúng ta có thể nhìn thấy Từ Minh Triết tốc độ vô cùng nhanh chóng, không hổ là tuyển thủ hạt giống, xem ra đợt thi lần này đối với cậu ấy là rất nhẹ nhàng.”
Trên màn hình Từ Minh Triết giống như là một chiếc tàu ngầm, chuyển động cánh quạt phía sau, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai phóng ra ngoài, bỏ lại các tuyển thủ khác một khoảng cách khá xa.
Tĩnh Thủy nhìn thấy Dư Đông cũng đang ra sức tăng tốc, chỉ là so với Từ Minh Triết, thì sự tăng tốc của hắn cùng với yên lặng không có khác biệt gì, lúc đầu máy ảnh còn có thể quay được toàn bộ thân hình của hắn sau đó biến thành nửa người cuối cùng là không thấy đâu nữa.
Cuối cùng cô cũng chả hiểu được con đường càng ngày càng khó đi như lời anh trai nói là có ý gì. Bạn vĩnh viễn sẽ luôn gặp được người mạnh hơn so với bạn gấp trăm lần, có đôi khi đỉnh điểm của bạn chỉ là sự khởi đầu của người khác.
Từ Minh Triết thực nhẹ nhàng đạt được vị trí thứ nhất trong đợt bơi đó, ngay cả hơi thở cũng không suy chuyển chút nào, có thể thấy là đã quen thuộc biết bao nhiêu. Cậu ta tùy tiện liếc nhìn thành tích của mình, liền hết sự buồn chán đứng chờ các tuyển thủ khác bơi tới.
Một đám các tuyển thủ bắt đầu liên tục cập bờ, sau khi 6 tuyển thủ chạm vách thì, Dư Đông mới giống một cái lá sắt rỉ trôi tới bờ hồ.
Hắn tháo kính bơi xuống, đôi mắt có điểm đỏ, nước ao từ trên má hắn uốn lượn chảy xuống, nhưng mà không có nước mắt. Không biết từ khi nào, cho dù có khổ sở đến mức nào, Dư Đông cũng đã học được cách che giấu nước mắt của chính mình.
Tĩnh Thủy nắm chặt điện thoại trên tay, định chờ Dư Đông thay quần áo xong thì sẽ gọi cho hắn.
Cô gọi rất nhiều lần, thì điện thoại bên kia mới được nhấc máy, giọng nói khàn khàn “Alo?”
“Anh ơi… anh… có ổn không?” Tĩnh Thủy không biết nói gì, chỉ có thể ân cần hỏi thăm tượng trưng một chút.
Dư Đông nghe ra khác thường trong giọng nói của Tĩnh Thủy: “Em… có phải đang xem anh thi đấu không?”