Tận Thế Tử Thư

Chương 39: Chia sẻ

Cô dùng tinh thần lực để khiến vài con zombie trong hành lang rời đi trước, chỉ cần Tần Xuyên đừng gặp phải chúng là được.

Đóng cửa lại, cô lo lắng chạy ra ban công, bên ngoài vẫn là bầu trời xám xịt, không có lấy một tia sáng, tối tăm đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, khó thở.

Không lâu sau, trái tim cô thắt lại, một chiếc xe địa hình đã lái ra khỏi khu dân cư, phía sau còn có không ít zombie đuổi theo, nhưng chúng đều không thể cản đường chiếc xe. Phương Tử Thư thở phào nhẹ nhõm, đó hẳn là xe của anh, trước mạt thế, cô đã từng thấy anh lái nó.

Người đàn ông kia, vĩnh viễn đều không phải người ngồi chờ chết, anh nhất định sẽ nghĩ cách rời khỏi nơi này, sau đó sống sót.

Nghĩ đến chuyện dị năng, về sau tất cả mọi người đều sẽ biết, chỉ cần cô bảo vệ tốt không gian, vậy thì mọi chuyện đều sẽ ổn thôi, cô cũng sẽ không bủn xỉn chia sẻ nước cho người khác.

Cô xách hơn nửa thùng nước đi ra, sau đó gõ cửa sổ nhà chị Trương.

“Chị Trương …… Có nhà không?”

Chị Trương vội vàng mở cửa sổ, tinh thần cũng không tốt lắm, quần áo đã mặc mấy ngày rồi, có chút mùi, nhưng mà, cũng không xem như quá kém, có lẽ là do trước khi tận thế đến, nhà bọn họ cũng trữ khá nhiều đồ ăn. Nếu không, cũng không có khả năng duy trì lâu như vậy.

“Chị Trương, trong nhà còn nước không?”

Chị Trương tỏ vẻ khó xử, “Thực xin lỗi, Tử Thư, trong nhà thật sự không còn nhiều nước”

Phương Tử Thư biết chị suy nghĩ cái gì.

“Chị Trương, chị lấy cái thùng lại đây, em cho chị một ít nước.”

“A,” chị Trương còn tưởng rằng mình nghe lầm, cái gì? Cho mình nước không phải cho mượn nước à?

Trương đại tỷ giật mình một chút, hoá ra là chị hiểu lầm Tử Thư.

“Tử Thư, em còn nhiều nước không?”

"Ừm, nhiều," Phương Tử Thư không nói nhiều, chỉ mỉm cười: "Cô chỉ cần đưa xô nước cho tôi là được rồi, sau này hết thì cứ đến lấy, có thể không nhiều được nhưng mỗi ngày một xô thì không vấn đề gì. Mỗi ngày một xô đủ cho cả gia đình ăn uống, rửa mặt đánh răng, thậm chí nếu để dành vài ngày còn có thể tắm được."

Chị Trương về nhà lấy một cái xô, nhưng vẫn cảm thấy khó tin. Làm sao Phương Tử Thư có thể dự trữ nước, làm sao sau nhiều ngày như vậy cô vẫn có thể cho người khác mượn nước, trong khi nhà họ cũng dự trữ không ít, hàng ngày đều tiết kiệm uống, giờ cũng gần hết rồi.

Phương Tử Thư xách xô nước vào nhà, cũng không giải thích gì thêm. Cô không thích sử dụng dị năng trước mặt người khác, cảm thấy hơi kỳ lạ. Hơn hai mươi năm qua, cô luôn sống một cuộc sống bình thường không thể bình thường hơn, đột nhiên cô phát hiện mình trở thành một vòi nước tự động, nói thật, cô vẫn chưa quen.