Phương Tử Thư cũng tính thử, theo cô biết, hiện tại còn sống, tính luôn cả cô thì ở tầng này chỉ có bảy hộ gia đình, hai vợ chồng nhà họ Trương, cả nhà ba người họ Vương, cô cùng Tần Xuyên đều là độc thân, một người, mà trên lầu bên tay phải Phương Tử Thư chính là ông nội Vương cùng bà nội Vương, cũng chính là hai người mà Phương Tử Thư đã nhắc nhở bọn họ mua nhiều đồ ăn trích trữ, nhà bọn họ chắc là vẫn còn đồ ăn, bọn họ chỉ có hai người, ăn tiết kiệm, có thể căng một đoạn thời gian rất dài.
Ở bên tay trái Tần Xuyên, là một nhà ba người, con trai chuẩn bị thi vào đại học đâu, liền đã xảy ra chuyện như vậy. Hiện tại ai còn có tâm tư nhắc tới chuyện đi học, giữ được mạng là đủ rồi.
Mà ở bên tay phải Tần Xuyên, còn lại là một cặp vợ chồng, đều rất tuổi trẻ, đứa trẻ mới đi học vào buổi sáng, cỡ bao nhiêu tuổi thì Phương Tử Thư không rõ, bất quá, tuyệt đối không lớn, hai vợ chồng bị nhốt ở chỗ này đã một tháng, con trai của bọn họ, từ sau ngày đi học, vẫn luôn không có trở về, sợ là vĩnh viễn cũng không có khả năng trở về được nữa.
Còn mấy gia đình khác, cũng không biết hiện tại như thế nào.
“Tần Xuyên, buổi tối tôi làm thêm một phần cơm cho anh nhé?” Cô nghĩ nghĩ, thương lượng cùng Tần Xuyên sau này để bọn họ ăn chung cho tiện.
Tần Xuyên nửa ngày đều là không nói lời nào.
“Thật ra... thì…… Tôi…… Tôi sống một mình, không dễ làm phần cơm cho một người, luôn làm dư một ít, làm thêm một phần cho anh, cũng đỡ, đỡ bị lãng phí,” cô nói lắp một hồi mới nói trọn vẹn được một câu, cô rất sợ Tần Xuyên không muốn, lại suy nghĩ nhiều.
Sau nửa ngày, rốt cuộc Tần Xuyên gật đầu một cái, xem như đồng ý.
“Cô chờ chút,” Tần Xuyên lại đi vào trong phòng, anh buông một chiếc thùng xuống, trong thùng dường như có cái gì, còn rất nhiều.
Phương Tử Thư ở dưới tiếp nhận thùng, kết quả vừa nhìn, làm cô bị dọa hết hồn.
Trong thùng đều là gạo, còn có một ít rau khô, cùng với thịt được đóng gói chân không.
Vậy mà còn chưa hết đâu, Tần Xuyên lại liên tiếp gửi vài thùng xuống, ngay cả muối đều cho cô.
“Tần Xuyên, bộ anh không sợ tôi lấy hết đồ ăn của anh à, đến lúc đó tôi mà bỏ mặc anh thì anh phải làm sao bây giờ?” Phương Tử Thư cảm giác mình đã rất vô tư rồi, nhưng mà, dường như Tần Xuyên còn vô tư hơn cả cô, anh tin tưởng cô đến vậy sao, tất cả mấy thứ này là sở hữu gia sản của Tần Xuyên đấy.
“Cô sẽ làm vậy sao?” Tần Xuyên ôm cánh tay đứng ở trên ban công, nhàn nhạt nói.
Phương Tử Thư lắc đầu, “Sẽ không.”
“Vậy thì tôi còn sợ cái gì?” Tần Xuyên khó được khẽ nhếch môi một chút, tựa hồ như đang cười, nhưng lại không giống cười.
Cũng phải, Phương Tử Thư nói không lại anh, cũng chỉ có thể xách mấy thứ này trở về, bất quá, cuối cùng cô đều ném vào trong không gian, chỉ chừa một ít đặt ở trong phòng bếp.