“Sợ?” Phương Tử Thư chớp đôi mắt một chút, “Tôi không có sợ a,” anh lớn lên lại không xấu.
“Vậy sao mỗi lần cô thấy tôi đều phải trốn?” Tần Xuyên nhướng mày.
Lời anh hỏi làm Phương Tử Thư cũng không biết nên trả lời như thế nào, còn có, cô đâu có sợ anh, cô chỉ thấy ngượng ngùng, khi gặp nam thần mà thôi.
“Sao cô biết số di động của tôi?” Tần Xuyên lại hỏi, mì đã ăn hơn phân nửa, ăn rất ngon, mà anh đã thật lâu không có ăn no qua như vậy.
“Tôi nhặt được một tấm danh thϊếp của anh, nghĩ có lẽ sau này có thể dùng được hay không, cho nên để lại, tôi định sẽ đi tập thể hình……” Cô nói một hồi, cảm giác ngay cả chính mình đều lừa luôn, kỳ thật con người của cô làm gì có tế bào động, cô căn bản chính là một đứa dốt vận động.
“Cô đúng là rất cần.” Tần Xuyên trầm mặc nửa ngày, mới trả lời Phương Tử Thư một câu, năm chữ.
“Hiện tại à?” Phương Tử Thư ghé vào trên ban công, “Có hữu dụng không?”
“Ân,” Tần Xuyên nhàn nhạt trả lời cô một tiếng, “Chúng ta không có khả năng sẽ trốn ở chỗ này cả đời, không nước không đồ ăn, ai cũng không có khả năng sống sót, vào thời điểm tất yếu, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.”
“Nhưng mà bên ngoài có mấy thứ đó……” Phương Tử Thư ghé vào trên pha lê nhìn chằm chằm đám zombie bên ngoài đang đi tới đi lui, gần đây cô có khổ luyện tinh thần lực, hiện tại còn không thể đạt tới khoảng cách xa như bên ngoài, bất quá, hình như gần đây cô có chút tiến bộ, lại nỗ lực một chút có lẽ cô sẽ làm được.
“Bọn họ……” Tần Xuyên lạnh lùng nhấp môi mỏng, “Không phải bọn chúng chếŧ thì chúng ta sẽ chếŧ, nếu cô không muốn chếŧ, phải làm chính mình mạnh mẽ lên.”
“Tôi biết……”
Phương Tử Thư cảm giác rất thảm đạm, cô nhớ tới một câu, vốn là cùng căn sinh, tương tiên hà thái cấp (*).
Chử đậu nhiên đậu ky,
Đậu tại phủ trung khấp.
Bản thị đồng căn sinh,
Tương tiễn hà thái cấp?
(Nấu đậu đun cành đậu,
Đậu ở trong nồi khóc.
Sinh ra từ một gốc,
Sao nỡ đốt thiêu nhau?)
Bọn họ muốn sống sót, thì những cái xác không hồn bên ngoài sẽ phải chếŧ.
Kỳ thật cô đã sớm biết từ trước, nhưng vẫn cứ không có cách nào ép mình điều chỉnh và thuyết phục mình từ bỏ thói quen khi còn ở thời hòa bình.
“Tần Xuyên, anh có thể giúp tôi một chút không?”
Cô ước lượng mũi chân, hỏi Tần Xuyên vừa ăn cơm xong.
“Nói đi.” Tần Xuyên không hỏi làm chuyện gì, vì người phụ nữ này lơ đãng đã cứu anh, chỉ cần anh có thể làm được, anh sẽ không cự tuyệt.
“Anh giúp tôi,” Phương Tử Thư chỉ chỉ mấy căn nhà hàng xóm, “Nghĩ cách thông báo cho bọn họ, làm bọn họ cũng trữ một ít nước đi, chúng ta có thể làm cũng chỉ nhiêu đó mà thôi, đồ ăn cũng gần hết rồi, nếu cả nước cũng không có sẽ rất phiền toái.”
“Được,” Tần Xuyên buông chén xuống, cũng gõ gõ cửa pha lê một nhà nào đó.
Phương Tử Thư cũng làm giống vậy, cô vươn tay ra, gõ cửa sổ gia đình đã từng mượn đồ ăn của cô.
“Có chuyện gì?” Người phụ nữ kia vừa thấy là Phương Tử Thư, sắc mặt lập tức âm xuống dưới, “Nhà của chúng tôi không có đồ ăn.”
Phương Tử Thư sụp miệng, ai muốn đồ ăn nhà cô chứ hả?
“Tôi muốn nhắc nhở cô, sắp cắt nước, cố gắng trữ nước nhiều một ít đi,” Cô nói chuyện với cô ta cũng không vui vẻ gì.
“Bệnh tâm thần,” người phụ nữ trực tiếp mắng một câu.
Lại đóng cửa sổ cái ầm.
Phương Tử Thư ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tần Xuyên đang ninh mày nhìn mình.
“Không muốn sống, đó là chuyện của cô ta,” Tần Xuyên lại đi thông báo cho những người khác.