Thời gian lại qua năm ngày, bầu trời bên ngoài vẫn xám xịt như cũ, gần như một tháng nay, mặt trời đều không xuất hiện, Phương Tử Thư rất lo lắng, nếu về sau không có mặt trời, thì làm sao thực vật sinh trưởng, có lẽ mạt thế còn nghiêm trọng hơn so với cô tưởng tượng.
Không có internet, cô cũng chỉ có thể đi xem tiểu thuyết và phim truyền hình được lưu trữ trong máy tính, nếu không chính là rèn luyện tinh thần lực của mình, hiện tại cô đã có thể dùng tinh thần lực đi thu đồ ăn, kỳ thật đây cũng chỉ là ý tưởng đột phát của cô thôi, cũng không ngờ tới thật đúng là thành công.
Mà càng cần mẫn thu hoạch, tinh thần lực của cô cũng càng ngày càng mạnh, thậm chí cô cảm giác chính mình có thể thương lượng với ba con đang lởn vởn trước cửa nhà cô, làm cho bọn họ không cần đi tới đi lui trước nhà cô nữa, kết quả, ba con kia thật đúng là nghe lời, không có tới nhà cô nữa, mà chuyển qua mấy nhà khác đi.
Đây là ngày thứ 25.
Thời tiết, vẫn cứ âm u như cũ.
Có tiếng chuông điện thoại vang lên, cô lấy điện thoại qua xem thử, nguyên lai là Dương Hi gọi tới.
“Tử Thư, Tử Thư……” Giọng Dương Hi rất nôn nóng truyền qua loa điện thoại.
“Làm sao vậy?” Phương Tử Thư ngồi dậy, trong lòng cũng thấy hồi hộp, có dự cảm không tốt.
“Tử Thư, hiện tại, lập tức, lập tức trữ nước đi, mau lên.”
Mồ hôi lạnh trên trán Phương Tử Thư tích từng giọt xuống dưới.
“Nước? Cậu đang nói, sẽ cắt nước sao?”
“Đúng vậy,” Dương Hi nói rất nhanh,” cậu mau trữ nước nhiều một ít, đừng quên đấy, tớ còn muốn thông báo cho những người khác nữa, đừng hỏi nhiều nữa, cứ làm theo lời tớ nói đi.”
“Được, được, tớ biết rồi”, Phương Tử Thư chưa nói xong, bên kia cũng đã tắt máy.
Tắt điện thoại, Phương Tử Thư mới phản ứng kịp, cô cầm di động vội vàng gọi điện thoại cho Tô Mộng, cô thì không vội, dù sao cô cũng giếng nước trong không gian, lại thế nào, cũng không có khả năng thiếu nước để uống, nhưng mà, nếu thật sự cắt nước, liền sẽ thực phiền toái, sẽ chếŧ thật nhiều người.
“A lô, Mộng Mộng”
“Ân……” Tô Mộng giống như còn đang ngủ, giọng cô đều đều khàn khàn.
“Làm sao vậy, A Thư?”
“Mộng Mộng, hiện tại cậu nghe kỹ những gì tớ nói, đem tất cả những thứ có thể đựng nước đều là lấy ra, toàn bộ đều dùng để chứa đầy nước.”
“Hứng nước, làm gì?” Tô Mộng hình như còn chưa tỉnh ngủ.
“Làm cậu hứng nước thì mau làm đi, không cần nhiều lời vô nghĩa.”
“Được,” Hiện tại Tô Mộng rất nghe lời Phương Tử Thư nói, bởi vì nếu không có Phương Tử Thư làm cô mang vài thứ kia, cô đã sớm chếŧ đói, cho nên Phương Tử Thư nói cái gì cô đều nghe, cô tuyệt đối sẽ không hoài nghi chút nào.
Phương Tử Thư tắt điện thoại, cô cũng phải hứng đầy nước trong nhà mới được.
Cô đem tất cả đồ có thể đựng nước trong nhà ra dùng để đựng nước, ngay cả kia mấy chai nhựa cô cũng đều lấy ra đựng đầy nước.
Tuy rằng, cô không sợ cắt nước, nhưng mà trữ nước luôn luôn hữu dụng.
Chờ đến khi làm xong, đều đã gần 12 giờ tối.
Nhưng mà, cô lại không hề thấy buồn ngủ một chút nào, tương lai càng ngày càng mê mang, sống sót như vậy, thật sự rất mệt.
Đúng rồi, đột nhiên cô nhớ ra cái gì, vội vàng lục tung ngăn tủ tìm kiếm thứ gì đó, ở đâu, đâu mất rồi, cô để nó ở đâu.
Cô gần như lục tung cả nhà mình lên, mới tìm thấy một tấm danh thϊếp trong ngăn tủ nào đó.