Trúc lâu là một kiểu nhà làm bằng cây trúc có 2 tầng, nếu bạn nào có xem phim kiếm hiệp TQ sẽ thường thấy các đại hiệp ẩn cư trong núi thường sống trong những ngôi nhà bằng tre như thế này.
Chi một tiếng, cửa mở ra, tiểu lâu xác thật làm bằng cây trúc, mùi hương từ cây trúc thực u tĩnh cũng rất dễ ngửi, cô vuốt cánh cửa làm bằng cây trúc, nó có màu xanh lá đậm, cũng thực sạch sẽ, bởi vì cánh cửa cũng không có tro bụi, ngay cả bên trong nhà cũng không có.
Cô đi vào, nội thất bên trong thập phần đơn giản, một chiếc giường tre, một cái bàn còn có hai cái ghế dựa, còn có một kệ sách, trên kệ sách trống trơn, cái gì cũng không có.
Nhất nhất mơn trớn gia cụ bằng trúc, Phương Tử Thư ngồi xuống giường tre, cứng cứng, không có thoải mái bằng giường ngủ của cô, bất quá lại có mùi hương trúc làm người tĩnh tâm, cô nghĩ, nếu làm cô chọn giường trúc và giường êm của cô, cô sẽ lựa chọn giường trúc.
Ngồi một hồi, cô lại đứng lên, đi tới đi lui khắp nơi, xem có phải còn chỗ nào mới lạ hơn nữa không.
Di, cái này là? Cô cuối người xuống, trên mặt đất tìm thấy một sợi dây kéo.
Cô kéo cọng dây, không biết bên trong là thứ gì.
Khi cô kéo dây, mới biết được, tòa trúc lâu này có 2 tầng, tầng trên có thể là dùng để ở, mà tầng dưới là để chứa đồ, tầng dưới có một cầu thang nho nhỏ, theo cầu thang đi thẳng xuống, mới phát hiện tầng dưới cũng không lớn, vuông vức, cái gì cũng không có, bất quá, cô so thử độ cao, chắc là cao khoảng hai mét, cũng không có gì để xem, bởi vì bên trong trống rỗng.
Cô lại đi lên lầu, khép lại cửa tầng hầm, cũng không biết nên làm cái gì. Cuối cùng, cô ngáp một hồi, ngủ quên trên giường tre luôn.
Sáng hôm sau, cô ngồi dậy, nhìn ánh sáng bên ngoài cửa sổ, nhắc nhở cô, trời đã sáng.
Cô ôm cái ly ngồi trên ghế, lại quơ quơ đôi chân, cô nhớ hồi tối qua giống như làm một giấc mộng, bất quá, mơ thấy gì, cô lại quên mất.
Tính, quên liền không nghĩ, dù sao cô nằm mơ nhiều, quên cũng nhiều.
Hôm nay mặc kệ thế nào cũng phải đi làm kiếm tiền.
Công tác một ngày, mệt mỏi, cái gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không nghĩ xem, trực tiếp ôm chăn muốn ngủ, bất quá, cô lại rất nhớ chiếc giường tre ngày hôm qua, nếu có thể ngủ thêm một lần thật tốt, tuy giường hơi cứng, nhưng lúc ngủ, lại rất thoải mái.
Đúng rồi, cô mở to hai mắt, cô nhớ ra rồi, nguyên lai ngày hôm qua cô nằm mơ thấy mình ngủ trên giường tre a, chính là đáng tiếc, chỉ là mơ, bằng không, nếu nó có thật thì tốt quá rồi, cô có thể mang theo chăn và gối nằm lên đó ngủ, cô rất thích chiếc giường tre kia.
Cô cọ cọ chăn trong lòng ngực, đột nhiên, đôi mắt cô sáng lên, xung quanh đột nhiên từ ban đêm biến thành ban ngày.
Cô mở to hai mắt, cứ như vậy ngây người ít nhất một phút.
Không lừa cô à?
Đây là có chuyện gì?
Cô đang nằm mơ sao?
Cô dùng sức nhéo tay mình, nhéo mình đau đến nỗi nhe răng trợn mắt lên, quá đau. Cô vỗ cánh tay, miệng bẹp xuống, cô cũng thiệt lạ, tội gì phải ng·ược đ·ãi mình đến thế.
Cô vỗ vỗ giường tre, chính là chiếc giường này, tòa trúc lâu này. Còn có…… Cô ôm chăn, chăn và gối đầu của cô, sao đều tới đây hết rồi.
Nằm thẳng trên giường tre, bốn phía đều là mùi hương trúc thanh mát, cô dùng sức hít vài ngụm không khí nơi này, tức khắc có cảm giác đầu óc và thân thể đều thoải mái, dễ chịu.
Mà tới tận bây giờ cô vẫn có chút phân không rõ ràng lắm đây rốt cuộc là hiện thực hay là trong mộng.
Ngày hôm sau ngủ dậy, ân, cô ôm chặt chăn, đem chăn đặt ở dưới mũi ngửi nửa ngày, kỳ lạ, sao mình lại ngửi thấy mùi trúc.
Không thể nào, chẳng lẽ là cô nhầm.
Cô không tin lại ngửi một lần nữa, thật đúng là có mùi trúc.
Đúng rồi, cây trúc, mùi trúc, cô nhớ ra rồi.