Tận Thế Tử Thư

Chương 8: Cũng may anh nghe lời cô cảnh báo

Cô hy vọng một ngày kia mau đến, vậy thì cô là có thể biết, rốt cuộc trực giác của cô có chính xác hay không. Có phải thật sự có tận thế hay không, là cô bị thần kinh, hay là cô đã làm đúng, cô có chút chờ mong, lại cũng có chút mê mang.

Cả tháng nay cô vẫn luôn bận rộn, đồ vật trong nhà đã chuẩn bị không sai biệt lắm, cuối cùng cô còn nghĩ nhiều chuẩn bị mấy thùng sữa bò để dành, nhưng nghĩ lại sữa bò dễ biến chất, vẫn là mua trễ một chút mới tốt.

Cửa thang máy mở ra, là anh. Phương Tử Thư đi vào, cô đứng trong một góc, vài lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng đều đem lời nói nuốt xuống.

Đinh một tiếng, thang máy dừng lại, đã tới lầu một.

Người đàn ông đi ra ngoài, Phương Tử Thư nhìn bóng dáng anh phát ngốc, mà lúc này bên trong thang máy chỉ còn một mình cô, cô vội vàng chạy ra, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra.

“Xin…… Xin đợi một chút……” Cô gọi người đàn ông phía trước, nhưng thật xin lỗi, cô thật sự không biết tên anh.

Người đàn ông ngừng lại, xoay người, vẻ mặt bình tĩnh không có nhiều ít b·iểu t·ình, chỉ có giữa mày hơi hơi ninh, “Cô gọi tôi à?”

“Đúng vậy,” Phương Tử Thư ngượng ngùng cười.

“Ân?” Người đàn ông nhíu mi hỏi tiếp, “Có việc gì không?”

Phương Tử Thư nhẹ nhàng cắn môi đỏ vài cái, giống như có chút nghèo từ, ở trước mặt người mình thích, cô đều không biết nói chuyện.

Mà giữa mày người đàn ông càng nhăn càng chặt.

“Tôi……” Phương Tử Thư cuối cùng là nghẹn ra một câu, nhưng giọng nói của cô rất là nhỏ, cũng không biết người ta có nghe thấy hay không, cô nói lắp một hồi cuối cùng cũng nói được một câu hoàn chỉnh, “Nhỏ…… nhỏ bạn của tôi nói sắp tới sẽ có mưa, mưa sẽ kéo dài rất lâu, có khả năng sẽ mưa từ nửa tháng đến một tháng, nếu có thể nói, nhiều chuẩn bị một ít đồ ăn đi.”

Nói xong, cô cũng không dám xem vẻ mặt người đàn ông ra sao, nhát gan bụm mặt chạy mất.

Cô còn muốn đi hỏi thăm một chút, nơi này nào bán lương thực, nhiều mua một chút, đem tiền trong thẻ ngân hàng đều xài hết mới được, lý trí cô đang nói cho cô, làm như vậy là điên rồi, chính là con tim lại không ngừng thúc giục cô.

Mua đồ ăn, đúng vậy, chính là mua đồ ăn.

Có khả năng cô điên mất rồi đi, dù sao mua đi mua đi, đỡ mất công tới tối cô lại bị ác mộng dày vò không được ngủ yên.

Cô chạy mua đồ cả ngày trời, hỏi rất nhiều người, cũng đi rất nhiều địa phương, thẳng đến trời sắp tối, mới lết xác trở về nhà, theo thường lệ tới cửa bảo vệ lấy hàng chuyển phát nhanh xong chuẩn bị về nhà, cô khó khăn lắm mới ôm được mấy thùng hàng lớn chen vào bên trong thang máy, suýt tí nữa là ngã, cũng may có một cánh tay duỗi ra kịp thời đỡ cô lại mới không bị té.

“Cảm ơn,” cô nở nụ cười lễ phép định cám ơn người ta, ai dè ngước mặt lên nhìn rõ ràng người trước mặt là ai, nụ cười kia cứng đờ trong một giây, sau đó mới nở nụ cười từ tận đáy lòng.

Một tay người đàn ông còn cầm đồ vật, tựa hồ là gạo và các loại đồ ăn khác, Phương Tử Thư cuối cùng là yên tâm, cũng may, anh nghe lời cô cảnh báo.

Thang máy đinh một tiếng, đã tới lầu 5.

Phương Tử Thư ôm đồ đi ra. Khi quay đầu lại nhìn, cửa thang máy vừa vặn đóng lại, nhưng đôi con người đen đặc của người đàn kia chỉ thoáng nhìn cô một cái, thì tim cô đã đập liên hồi.

Ôm thùng lớn thùng nhỏ về tới nhà, cô mệt đến nỗi không muốn cử động, nằm trên sô pha, cô lấy di động ra, lật xem mấy địa chỉ hôm nay đã ghi nhớ, đều không xa, nhưng cũng không gần, hơn nữa hiện tại còn có một vấn đề, chính là đống đồ ăn sắp mua này nên để ở nơi nào lại thành vấn đề lớn.

Cô phải hảo hảo ngẫm lại mới được, dù sao nhà cô là chứa không nổi nữa.

Phương Tử Thư mở phòng cất chứa lương thực ra, cơ hồ cả căn phòng đều là thực phẩm, đúng rồi, còn có nước, qua mấy ngày, cô muốn kêu mấy thùng nước giao tới mới được.

Sợ là về sau muốn uống nước cũng là một vấn đề.

Cô nằm trên giường, hôm nay chạy ngoài đường một ngày thật là mệt mỏi. Ngày mai cô không muốn đi làm chút nào. Cô xin nghỉ đều sắp vượt chỉ tiêu ngày nghỉ rồi. Còn nửa tháng là tới ngày đó. Ngày mà, tận thế sẽ đến.

Buổi tối, trong lúc ngủ mê, cô hơi hơi tỉnh lại mở hai mắt nhìn xung quanh. Cô phát hiện mình đang ở một nơi rất kỳ quái. Nơi này rộng cỡ 100m2 , bốn phía đều là ruộng đất bình thường, nhưng nhìn xa tựa hồ có màn sương mù ngăn cách thành mặt tường xung quanh, trong cùng có một căn nhà bằng tre, cô giống như bị cái gì mê hoặc, từ từ đi về phía căn trúc lâu kia.